Những con bướm này vừa bay vừa rắc bột huỳnh quang màu xanh, khiến xung quanh đều trở nên như mộng như ảo.
- Mộng Điệp Cổ? Lão già này là một trùng tu!
Lão đại Khấu gia nhíu mày, nói với Lư Kính Thanh:
- Lão Lư, lão bất tử Bạch gia kia giao cho An đạo hữu, nữ tử còn lại giao cho huynh đệ chúng ta!
Lão nhị Khấu gia nhìn Nguyễn Tinh Linh lắc đầu với vẻ đáng tiếc:
- Pháp khí của nữ tử này rất đẹp nhưng người không đẹp...
Trước đây, ba huynh đệ bọn họ liên thủ, có thể đánh lại Luyện Khí viên mãn.
Nhưng từ khi lão tam chết một cách không rõ ràng trong trận chiến ở Thanh Trúc Sơn Phường Thị, bọn họ thiếu đi một người, không có cách nào tạo thành chiến trận, cuộc sống lại không tốt lắm... Dù sao kẻ thù quá nhiều.
Vì vậy, hai huynh đệ cùng tính kế, dứt khoát trốn xa mấy ngàn dặm, đi tới Vạn Đảo Hồ kiếm sống, sau đó qua lại cùng Lư gia.
Về phần vấn đề dính dáng tới phỉ tu sao? Lư Kính Thanh không quan tâm.
Dù sao, rất nhiều gia tộc tu chân đều có ngầm làm chuyện xấu xa.
Nếu không phải danh tiếng của huynh đệ Khấu thị thực sự quá thối, hắn dám mời về làm khách khanh.
Bây giờ bọn họ giúp đỡ đấu pháp, cũng chọn quả hồng mềm dễ nắn.
Lư Kính Thanh nhíu mày, lập tức nói với Ân đạo hữu:
- Vẫn mong đạo hữu hỗ trợ ngăn cản lão bất tử Phong gia, sau đó ta sẽ trả thù sao gấp đôi so với những gì đã đáp ứng!
Hắn nói xong, vỗ lên Kim Cương Phù trên người, cả người được một lồng bảo hộ màu vàng với phù văn lưu chuyển bao phủ. Hắn hạ xuống mặt hồ và ngồi xếp bằng, không ngừng dùng đan dược, hình như đang vận công loại bỏ độc.
- Đáng chết, nhất định phải thêm tiền!
Ân đạo hữu nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay bấm pháp quyết, từng pháp lực đánh vào trong lá cờ nhỏ.
Khà khà!
Theo tiếng cười thâm hiểm vang lên, tất cả quỷ vật bán trong suốt hiện ra và hóa thành từng đám mây đen, đấu với Mộng Điệp Cổ của Phong Bạch Mộng.
- Ha ha, hai huynh đệ chúng ta liên thủ còn không bắt được một Luyện Khí tầng bảy sao? Đại ca, giết đi... nhớ giữ nàng ta lại cho ta!
Ánh mắt lão nhị Khấu gia đảo qua, chỉ vào Hoa Thiền Quyên đạo lữ của Vi Nhất Tâm nói, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Sắc mặt phu thê Vi Nhất Tâm trở nên vô cùng khó coi.
Tình thế ở đây rõ ràng bất lợi cho bên phía bọn họ!
- Lên!
Ba Luyện Khí trung kỳ của Lư gia nhìn thấy cao thủ Luyện Khí hậu kỳ môn chiến đấu với nhau, ngay cả Nguyễn Tinh Linh cũng khống chế một thanh phi kiếm đấu với huynh đệ Khấu gia, bj cũng nổi giận gầm lên một tiếng, lần lượt móc ra pháp khí và xông về phía bốn người Phương Tịch.
- Liều mạng!
Phu thê Vi Nhất Tâm phóng ra hai phi đao pháp khí trung phẩm, đấu với một vị Luyện Khí trung kỳ trong đó. Hai bên đánh qua đánh lại, đều cố gắng tránh cuộc chiến ở giữa.
Không chỉ có một mình bọn họ!
Hủ Mộc lão đạo vung phất trần lên, hàng nghìn hàng vạn sợi tơ bạc giống như nghìn bông hoa nở rộ, quấn lấy pháp khí của một gã tu sĩ Lư gia khác, bay về một hướng khác.
“Mẹ nó, tất cả đều là người thông minh... Bất kể phương nào đều muốn cách xa Luyện Khí hậu kỳ, sau đó xem kết quả chiến trường thế nào... Bên nào thua đều có cơ hội chạy trốn.
Khóe miệng Phương Tịch giật giật, nhìn tu sĩ Lư gia lao về phía mình, trên mặt lộ ra biểu cảm giống như trúng giải thưởng lớn.
Đối phương là một lão tu năm sáu chục tuổi, trên người mặc trường bào màu xám. Lúc này, trông hắn đầy vẻ nghĩa khí:
- Tặc tử, lão phu liều mạng với ngươi!
Hắn phóng ra một pháp khí hồ lô màu đỏ, từ trong hồ lô xuất hiện từng quả cầu nước màu đen đập về phía Phương Tịch.
Phương Tịch sử dụng Thanh Quy Thuẫn, một cái mai rùa màu xanh chợt biến lớn, giống như một tấm lá chắn ngăn cản trước người mình.
Vút vút!
Từng quả cầu nước màu đen nổ tung ở trên mai rùa, hình như không hề mạnh như trong tưởng tượng.
“Được rồi, người này đã nương tay!
“Không đúng, hắn đang đuổi ta rời xa chiến trường, danh tiếng tốt!
- Da mặt này đủ dày đấy, ta cho ngươi một like.
Phương Tịch thầm khen, phóng ra Thanh Hòa Kiếm quấy nhiễu, khống chế Hắc Vân Đâu bỏ chạy về phía xa.
- Tặc tử đừng đi!
Ánh mắt của lão tu kia quả nhiên lập tức sáng lên, tùy tiện móc ra một Mộc Thuẫn Bài ngăn cản Thanh Hòa Kiếm, lại đuổi theo về phía Phương Tịch!
Hai người một đuổi một chạy, trong nháy mắt đã bay xa mười mấy dặm, đã khó có thể nhìn thấy linh quang ở chiến trường trung tâm.
- Hì hì... Thằng nhóc ngươi đúng là thú vị, phóng ra như vậy phi kiếm kém cỏi như vậy, khả năng diễn kịch còn phải học hỏi lão già này!
Lão tu lập tức khống chế độn quang nhanh hơn gấp mấy phận, chặn đứng Phương Tịch. Hắn không chút kiêng kỵ phát ra ngoài pháp lực Luyện Khí tầng năm “mạnh mẽ của mình:
- Chẳng qua, lão già ta chung quy vẫn là tu sĩ Lư gia, vẫn phải giết chết ngươi cho chủ gia...
Hắn tính toán mình giết chết Phương Tịch cho Lư gia, cũng coi như không xấu hổ với đãi ngộ của mình.
Sau đó là xem danh tiếng, nếu chủ nhà thắng lớn, tất nhiên hắn sẽ thừa thắng truy kích. Nếu chủ nhà thua... vậy hắn sẽ không dâng cái mạng của mình cho chủ gia.
Dù sao Lư Kính Thanh soán vị không bao lâu, không kịp bồi dưỡng một nhóm trung thành với mình tới chết.
Người ngoài làm được tới mức này, đã không tính là tệ rồi.
- Nhiều lời vô nghĩa!
Trong phút chốc, lão tu sĩ lại nhìn thấy tu sĩ Luyện Khí tầng bốn kia móc từ trong túi trữ vật ra một thanh kiếm lớn màu đen to không khác nào cánh cửa, không lùi còn tiến tới!
Ầm!
Phương Tịch cầm Huyền Thiết Kiếm trong tay, đập mạnh về phía Đào Mộc Thuẫn!
Ầm!
Đào Mộc Thuẫn trực tiếp nổ thành từng mảnh, Huyền Thiết Kiếm vẫn lao tới, xẹt qua thắt lưng của lão già.
Lực sát thương khủng khiếp lập tức khiến lồng ngực của lão già nổ tung, có thể thấy được nửa đoạn cột sống và mảnh vụn nội tạng.