- Thần Ý Đồ?
Lục Xà giận quát:
- Thật can đảm, dám mơ ước bí truyền của võ quán Hồng Xà ta?
Bắp thịt hai chân hắn nhô lên, da thịt hiện ra màu đỏ sẫm, giống như một lời không hợp sẽ lập tức động thủ.
- Chỉ là Thần Ý Đồ, trong võ quán ngươi bao nhiêu đệ tử nhập thất đã xem qua, để Phương công tử xem thì đã làm sao? Có bao nhiêu người khí huyết tam biến, lại luyện thành chân lực?
Mộ Thương Long chậm rãi lắc đầu.
Đối với võ quán mà nói, chỉ cần đủ tiền, vậy cái gì cũng có thể bán.
Dưới cái nhìn của hắn, Lục Xà như vậy, chẳng qua là đang cố ý tăng giá mà thôi.
- Lục sư phụ.
Đúng lúc này, Phương Tịch mở miệng:
- Ta chỉ cần quan sát Thần Ý Đồ nửa ngày là được, vì biểu hiện thành ý, đồng ý dâng lên ngàn lạng bạc ròng!
Lục Xà:
- ...
Lúc này, tựa hồ Hồng Xà quán chủ đã rõ ràng tại sao Xà Lôi phát điên tới mức ra tay với đệ tử của mình.
Vị Phương công tử này, thật con mẹ nó giống như nghe đồn, là một con dê béo!
Cuối cùng, Lục Xà mở miệng, tiếng nói khô khốc:
- Thành giao!
Không phải hắn không muốn làm giá, mà là đối phương cho quá nhiều rồi.
...
- Hồng Xà Thối Thần Ý Đồ!
Trong một gian tĩnh thất.
Phương Tịch nhìn tấm da thú trên tay, nhíu mày.
Trên da thú, chỉ có từng hoa văn hỗn độn, giống như tranh sơn thuỷ vẩy mực, chỉ tùy ý mấy bút, rồi lại quỷ dị đến sinh động, hiển lộ ra cảnh tượng giữa núi rừng.
Mà trong rừng núi, trên bãi cỏ, từng đường cong vặn vẹo giống như bóng rắn, ngang dọc tới lui, khiến người tê cả da đầu.
- Trong đồn đãi, nhất định phải tu luyện Xà Hành Bát Pháp đến khí huyết tam biến, mới có thể quan sát Thần Ý Đồ, quả nhiên có chút môn đạo.
Phương Tịch hơi gật đầu, lộ ra vẻ trầm ngâm.
Thần Ý Đồ này vô cùng quái lạ, vẽ bình thường tuyệt đối không cách nào thu được thần ý.
Chỉ có đệ tử nòng cốt chân chính của võ quán Hồng Xà, ngày đêm đối chiếu luyện công, mới có khả năng luyện ra chân lực!
- Bất quá đây chỉ là đối với họa sĩ bình thường.
Sau một khắc, Phương Tịch lật tay, một thẻ ngọc trống không xuất hiện.
Hắn kề sát thẻ ngọc lên trán, linh thức lan tràn, lạc ấn chi tiết của Hồng Xà Thần Ý Đồ vào.
Đây là thủ đoạn ghi chép bí tịch của tu tiên giả!
Bất kể là loại sách cổ, đồ phổ nào... Đều có thể bảo đảm sao chép giống hệt, thậm chí không mất thần vận!
- Nếu Hồng Xà Thần Ý Đồ là người vẽ ra, thì đại biểu có thể sao chép, người phàm tục không thể vẽ, chỉ là thực lực, cảnh giới không đủ... Ta dùng linh thức của tu tiên giả phục khắc, cũng coi như thủ xảo...
Một lát sau, Phương Tịch nhìn Thần Ý Đồ trong ngọc giản, cảm khái một câu.
Nếu chỉ là người ở Đại Lương Thế Giới, vậy sợ rằng chỉ có tu luyện Hồng Xà Thối tới cảnh giới cực kỳ cao thâm, mới có thể thử nghiệm miêu tả Thần Ý Đồ.
Mà hiện tại, hắn dễ dàng liền hoàn thành.
- Sở dĩ Lục Xà đáp ứng, là cho rằng ta trong thời gian ngắn không cách nào vẽ hay ghi nhớ?
- Hiện tại, chỉ có thể nói là hắn tính sai rồi.
Nghĩ tới đây, Phương Tịch rất hài lòng, đi ra ngoài trả Thần Ý Đồ, mặc cho Lục Xà kiểm tra, còn đưa lên tạ lễ.
Lục Xà lăn qua lộn lại Thần Ý Đồ, xác thực là chính phẩm của mình, liền ôm quyền:
- Núi cao đường xa, sau này còn gặp lại!
- Sau này còn gặp lại!
Phương Tịch biết, người này tất nhiên đã ghi thù, nhưng căn bản không đáng kể.
Ngược lại chân truyền của Hồng Xà Thối đã tới tay mình, ngày sau không còn địa phương cầu đến người này nữa.
Không thể không nói, sau khi đến Đại Lương, kiêng kỵ của Phương Tịch ít đi rất nhiều.
...
Trong nháy mắt, nửa tháng trôi qua.
Tu tiên giới Nam Hoang.
Phương Tịch nhìn tuyết đọng ở ngoài phòng đã bắt đầu hòa tan, đứng dưới mái hiên đưa tay ra, hứng một giọt nước tuyết:
- Đông đi xuân đến, nước tuyết pha trà, cũng là một chuyện vui thú của nhân sinh.
Khoảng cách chuyện lần trước đã qua nửa tháng, hắn chính thức từ bỏ võ quán Hồng Xà, bái vào võ quán Bạch Vân, mỗi ngày tiếp thu Mộ Phiêu Miểu huấn luyện, Bạch Vân Chưởng cũng coi như nhập môn.
Mà ở Nam Hoang, Tử U Sơn dậy sóng còn chưa kết thúc, giá cả các loại phù lục, pháp khí tăng cao.
Nói đến lần trước Phương Tịch mua phù lục vẫn tính là kiếm lời một bút... hiện tại đều tăng giá.
- Không, không có bán ra, thì căn bản không tính là tiền lời, ta cũng sẽ không bán...
Phương Tịch thở dài, đi tới phường thị.
Ra ngoài dự liệu của hắn, nhân khí ở nơi này so với nửa tháng trước thì tăng lên rất nhiều, xuất hiện lượng lớn tu sĩ, các loại quầy hàng chật ních.
Mà phù lục, pháp khí… loại vật phẩm có thể lập tức tăng cường chiến lực kia, giá cả lại bắt đầu nhảy vọt.
Đối ứng với đó, cũng xuất hiện rất nhiều quầy hàng bán tài liệu lấy được từ trong bí cảnh ở Tử U Sơn, Phương Tịch chỉ liếc mắt nhìn, khóe miệng liền co giật.
Đồ vật được xưng tàn phiến pháp bảo ở trong bí cảnh kia, không phải thứ lúc trước Hoàng lão đầu trong phường thị bán kia sao? Được xưng chuyên hố thái điểu.
Ngoài ra còn có lượng lớn hàng giả vàng thau lẫn lộn, phảng phất như qua một đêm, mỗi chủ quán đều thành người thắng cuộc trong bí cảnh.
Rất hiển nhiên, những thứ này chín mươi chín phần trăm là hàng nhái!
Dù là hàng thật, Phương Tịch cũng không mua nổi.