Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 136: Hậu sự (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hắn vội vã nhìn lại, liền nhìn thấy Phương Tịch.

- Nguyên lai là Phương huynh đệ...

Hàn mập lập tức tươi cười.

Vị Phương Tịch này thủ đoạn quá thần bí, trước dặn dò hắn thu mua tài liệu Yêu Thú, qua tay cũng kiếm lời một số lớn, là thần tài nha.

Đương nhiên, Hàn mập càng sẽ không quên, trước đó mình nói Võ Minh có biến, không bao lâu Tây Môn gia liền ba đời chết sạch...

Tuy nghe đồn Tây Môn gia là vận may quá kém, chọc phải Quỷ Kiến Sầu, nhưng quy luật xuất hiện của Quỷ Kiến Sầu và Phương Tịch, sử dụng thủ đoạn... Thấy thế nào cũng tương tự, không phải sư phụ đồ đệ, thì cũng là đồng bọn!

Bất quá Hàn mập biết rõ lợi hại, coi như mình đã quên sự kiện này.

- Hàn mập, có muốn thăng chức không?

Phương Tịch tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, trêu tức hỏi.

- Cái này... Lão Hàn năng lực có hạn, không biết thăng chức ở đâu?

Hàn mập không dám từ chối, cẩn thận hỏi.

- Đại chưởng quỹ của Liệp Yêu Lâu, làm không?

Phương Tịch tựa như cười mà không phải cười nói.

Rầm!

Núi thịt ngã, Hàn mập miễn cưỡng bò dậy, trên mặt treo vẻ ngượng ngùng:

- Phương huynh đệ không nên trêu ghẹo lão Hàn, sau lưng Liệp Yêu Hội là triều đình, nước sâu lắm... hơn một nghìn cân thịt của lão Hàn, không muốn bàn giao ở nơi đó.

- Yên tâm, không bàn giao được...

Phương Tịch lắc đầu.

Lệnh Hồ Sơn chỉ là một Tông Sư già nua, cũng dám nuôi năm trăm Phong Lôi Quân, hắn tự nhiên càng thêm trắng trợn không kiêng dè, duỗi ma trảo về phía Liệp Yêu Hội...

Cũng may Tông Sư Hội cũng không tính hoàn toàn vô dụng, ít nhất Yến Chuẩn tựa hồ có bối cảnh triều đình.

Sau khi Phương Tịch nói việc này, lập tức vỗ ngực bảo đảm hoàn thành sự tình này.

Dù sao chỉ là nhét người vào Liệp Yêu Trong mà thôi.

Dù người này làm tới chức đại chưởng quỹ!

Phương Tịch thì cũng chỉ muốn khống chế con đường tài liệu Yêu Thú mà thôi.

Trên thực tế, những Võ Giả Võ Sư này, nhiều nhất giết giết Yêu Thú cấp một trung phẩm, đối với Yêu Vương thượng phẩm là không thể ra sức.

Định Châu bát đại… không đúng, Thất Đại Yêu Vương, vẫn phải dựa vào Phương Tịch ra tay.

- Được Phương huynh đệ để mắt, lão Hàn cũng cam lòng đi làm đại chưởng quỹ!

Hàn mập suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn răng đồng ý.

- Thiện!

Phương Tịch cười ha ha, nhanh chân đi ra ngoài.

...

Võ quán Bạch Vân.

Ngày hôm nay, lại đột ngột truyền ra tiếng khóc.

Cửa treo đèn lồng màu trắng cùng với câu đối viếng.

Rất nhiều đệ tử võ quán đều đổi đồ tang, vẻ mặt u buồn.

Ở giữa võ quán bày linh đường, bài vị viết tên của Mộ Thương Long.

Năm đó hắn ở thành Hắc Thạch trúng chú độc, tuy sau đó mượn đan dược sống tạm, nhưng cũng có cực hạn, bây giờ rốt cục vẫn lạc.

Mộ Phiêu Miểu giống như khôi lỗi mất hồn, ngơ ngác nhìn quan tài, Trương Minh Đính và Đường Toàn hỗ trợ chủ trì mọi việc.

Toàn bộ võ quán lan tràn bầu không khí bi thương.

Phương Tịch đứng ở ngoài võ quán, yên lặng thi lễ một cái, sau đó xoay người rời đi.

- Ta vốn là người vô tình, chỉ nguyện ý tiêu dao...

...

Võ quán Hữu Gian.

- Ngươi nói... lúc nào sư phụ trở về?

Thanh Tang thưởng thức ngọc như ý trong tay, ngọc như ý này tính chất ôn hòa, phía trên còn khảm nạm ba viên dạ minh châu, quả thực là giá trị liên thành.

Nhưng lúc này bị hắn tùy ý cầm, dùng để gãi ngứa, cảm giác còn không quá ốt, vì vậy ném vào trong rương.

Trong mấy cái rương lớn ở xung quanh, chất đầy vàng bạc châu báu...

Những thứ này đều là các đại hộ trong thành bày tỏ “áy náy!

- Không biết...

Thanh Mộc vẫn ngơ ngác như trước.

- Ai... Nói với ngươi cũng vô ích... Ta nói cho ngươi, đêm đó sư phụ giết ra khỏi trùng vây, quyền giết bốn Võ Sư, cuối cùng phi kiếm chém giết, ngàn dặm lấy người đầu, trong vạn quân chém thủ cấp thượng tướng, làm cho quyền quý thế gia toàn thành khiếp sợ, bằng không chúng ta làm sao có thể thoải mái nằm ở đây?

Thanh Tang cực kỳ hưng phấn:

- Cũng không biết hiện tại sư phụ ở nơi nào, có trở về truyền thần công cho chúng ta không...

Ngự kiếm phi tiên, hắn cũng muốn!

Thanh Tang cảm thấy mình trung thành đã được thử thách, hiện tại chỉ muốn hiếu kính sư phụ, tương lai được truyền Phi Kiếm Thuật!

- Khục khục... Thần công thì không nên nghĩ, sư phụ luyện cũng là Hỗn Nguyên Chân Công!

Phương Tịch tằng hắng một cái, bóng người xuất hiện ở trong võ quán.

- Sư phụ!

Thanh Tang và A Ngốc trăm miệng một lời kêu.

- Ừm!

Phương Tịch nhìn Thanh Tang, lại nhìn A Ngốc, mở miệng nói:

- Bắt đầu từ hôm nay, võ quán Hữu Gian này truyền cho Thanh Tang ngươi...

Nói thật, võ quán này bất quá là một tòa nhà thêm vào một chút danh tiếng, xưa nay không có bị Phương Tịch để ở trong lòng.

- Sư phụ... Ta không muốn kế thừa võ quán, ta muốn đi theo sư phụ, ra sức trâu ngựa!

Thanh Tang quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói.

Hắn cũng muốn tương lai thành tựu võ đạo Tông Sư, uy áp một thành!

Đại trượng phu nên như thế!

- Chuyện này không có thương lượng!

Phương Tịch vung tay.

Sau khi xử lý những sự tình này, hắn sẽ đặt toàn bộ tinh lực vào Trường Sinh Thuật.

Chỉ có trưởng sinh, mới là chuyện quan trọng nhất!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)