...
Nguyên Hợp Sơn.
Lôi Cực Phong.
Phương Tịch trở lại Nguyên Hợp Sơn, lập tức lấy thư tịch liên quan tới Ma, cẩn thận tìm hiểu:
Huyết Thủ thành Sơn Diêm: Đại Lương Mục Tông năm hai mươi bảy, thành Sơn Diêm xuất hiện Huyết Thủ Ma, có tính truyền nhiễm mãnh liệt, bệnh trạng là hai tay biến đỏ... Sau bảy ngày, người tay đỏ điên cuồng mà chết, không người có thể trị, cuối cùng hình thành tuyệt vực...
Mộng Ma thành Vọng Hải: Đại Lương Anh Tông năm thứ sáu, cư dân ở thành Vọng Hải không ngừng nhập mộng, vừa ngủ không tỉnh... Cuối cùng người cả thành đều ngủ đến tử vong...
Kiếm Ma Bình Nam Châu: Đại Sở Hiến Tông năm mười ba, Bình Nam Châu có thiết tượng đúc ra một thanh bảo kiếm, chém sắt như chém bùn, sau đó tầng tầng tiến cống vào hoàng cung... Năm sau, Đại Sở Hiến Tông cầm kiếm này giết hoàng hậu, thái tử, hoàng tử, phi tần năm mươi ba người... hoàng cung Đại Sở hóa thành Ma Vực, ngoài triều toàn lực cứu viện, Tông Sư tử thương nặng nề, cuối cùng tuyên cáo thất bại...
...
Thư tịch liên quan tới Ma này, để vẻ mặt Phương Tịch trở nên nghiêm túc:
- So với Yêu... ma lực càng thêm đáng sợ, cũng càng thêm quỷ dị và khó giải!
Hắn nhìn cuốn cuối cùng, phát hiện Yêu Ma Thụ ở thành Hắc Thạch cũng có ghi chép.
Nhưng ngoài nó, thì không có Yêu Ma nào hình cây.
- Xem ra... không tìm được thứ khác thay thế.
Trong lòng Phương Tịch có chút bất đắc dĩ.
- Đồng thời... ma lực chân chính bạo phát, quả thực khó giải... Tỷ như Đại Sở, tựa hồ chính là tiền triều của Đại Lương, lại bởi vì một con Kiếm Ma mà diệt...
- Lấy lực lượng toàn bộ triều đình Đại Sở, cũng không giải quyết được một con Ma... May mà số lượng Ma cực kỳ ít ỏi, ít hơn Yêu nhiều, bằng không Nhân tộc ở thế giới này căn bản không có cách nào tồn tại...
Bỗng nhiên sắc mặt hắn thay đổi, đi ra khỏi phòng.
Chỉ thấy dưới bầu trời, một cái bóng màu đen lướt ngang qua dãy núi.
Hắn đạp ở trên ngọn cây, chỉ hơi điểm nhẹ, liền có thể lướt qua tám trượng, nhìn xa xa giống như một con dơi bay tới, khinh công cực cao, đã tới cảnh giới kinh thế hãi tục.
- Người tới là ai? Nhanh xưng tên ra!
Phương Tịch đứng chắp tay, nhìn con dơi lớn kia, thản nhiên nói.
- Khà khà... Tiểu bối vô lễ, để lão nhân gia giáo dục ngươi một chút!
Dơi lớn hạ xuống, lộ ra một lão giả tóc bạc, nếp nhăn thâm thúy, hai tay thành hình mỏ chim, đột nhiên dò ra!
Líu lo!
Quyền pháp của hắn quái dị, ra tay mau lẹ, còn mang theo tiếng chim kêu!
- Xem Bách Điểu Quyền của lão phu!
Chân cương khủng bố hội tụ, cô đọng ở trên đầu ngón tay, lại mơ hồ hình thành hình ảnh phi điểu!
- Đến hay lắm!
Phương Tịch tiện tay vỗ một cái, khí lưu trong hư không tựa hồ theo cái vỗ này rơi vào lòng bàn tay của hắn, hình thành một đạo đê đập.
Vô số phi điểu đánh vào trên đê đập, phát ra tiếng hót chói tai, cuối cùng tiêu tan vô ảnh...
- Đúng là có mấy phần bản lĩnh, tiếp tục!
Bóng đen gập lại, đã đi tới bên cạnh Phương Tịch, tiếng chim càng thêm chói tai vang lên.
- Bí kỹ Bách Điểu Tề Minh!
Ở trong chớp mắt, thân thể lão giả này bành trướng, giống như hóa thành Yêu Ma trăm cánh tay, vô số mỏ chim hiện lên, cùng nhau mổ về phía Phương Tịch!
- Ăn ta một quyền!
Phương Tịch biểu hiện nghiêm túc, đột nhiên quát to, đập ra một quyền, giống như khai thiên:
- Bí kỹ Hỗn Nguyên Vô Cực!
Ầm ầm!
Vô số quyền ảnh cùng bóng ngón tay giao tạp, cương khí phân tán, rơi vào trên mặt đất, hiện ra từng cái lỗ nhỏ.
Cuối cùng, nắm đấm của Phương Tịch và lão giả nện vào nhau, lại thế lực ngang nhau!
- Khá lắm, lão phu Yến Chuẩn, tán thành ngươi... A!
Ông lão thấy thế, mặt lộ vẻ động dung, mới vừa định mở miệng nói xuất thân, lại phát hiện trong ống tay áo của Phương Tịch, một đạo lưu quang màu vàng đột ngột hiện lên, lướt nhanh như gió, giết tới trước ngực mình!
Lồng ngực của hắn lập tức hiện ra cương khí phòng ngự, nhưng trước đã hao tổn quá nhiều, lúc này lại cùng Phương Tịch đối quyền, hấp dẫn lượng lớn tinh lực, nên mảnh cương kia khí có vẻ vô cùng phù phiếm.
Chỉ thoáng ngăn trở, liền bị lưu quang màu vàng xé rách, kiếm quang lóe lên, xuyên qua ngực.
- Phốc!
Ông lão lui vài bước, ngã trên mặt đất, nhìn ngực chảy máu, ngón tay run rẩy chỉ Phương Tịch:
- Ngươi... Người trẻ tuổi không nói võ đức... đang dùng nắm đấm, tại sao lại... sử dụng kiếm?
- Đối phó kẻ địch, nào có nhiều chú ý như vậy?
Phương Tịch đi đến trước mặt lão giả, giơ nắm đấm lên muốn nện xuống.
Lúc này, xa xa truyền đến thanh âm của Lệnh Hồ Sơn:
- Lão Yến hạ thủ lưu tình, đây là...
Vèo vèo!
Hai bóng người một trước một sau tiến vào trong viện, là Lệnh Hồ Sơn cùng một trung niên da thịt màu cổ đồng.
Nhìn thấy cảnh này, Lệnh Hồ Sơn còn tốt, Chu Đồng thì trợn mắt, giống như chuông đồng:
- Làm sao có thể? Yến lão...
Tuy Yến Chuẩn này tính tình cổ quái, lại là cao thủ top mười của Tông Sư Hội!
Sao có khả năng thua ở trong tay một người mới lên cấp Tông Sư?
- Há, lão Sơn, hai người này là ai?
Trong lòng Phương Tịch đã có suy đoán, bất quá vẫn biết mà còn hỏi.
- Ha ha... Ta đến giới thiệu cho Phương huynh đệ, hai vị này là Yến Chuẩn, Chu Đồng, đều là người của Tông Sư Hội, đến đây cùng Phương huynh đệ thương lượng sự tình nhập hội.
Con mắt của Lệnh Hồ Sơn hơi chuyển động, cười híp mắt nói, căn bản không đề cập tới chuyện khảo hạch.
- Há, hai vị thấy ta thế nào, có đủ tư cách không?
Phương Tịch ở trên cao nhìn xuống, cười híp mắt hỏi.
- Đủ, đương nhiên đủ tư cách...
Chu Đồng nhìn Yến lão nằm dưới đất, vội vàng trả lời.