- Không thiếu gì cả?
Phương Tịch vốn định mua hai bình Mộc Nguyên Đan liền đi.
Nhưng nghe khẩu khí của Tống Thanh lớn như vậy, không khỏi quỷ thần xui khiến hỏi một câu:
- Linh vật hoặc bí pháp tăng lên tư chất Mộc linh căn, lẽ nào cũng có?
Vẻ đắc ý trên mặt Tống Thanh nhất thời ngưng trệ, sau đó chăm chú suy nghĩ một chút, dò hỏi:
- Phương đạo hữu là linh căn thuộc tính Thiên Mộc?
- Chính phải!
Phương Tịch giật mình, chẳng lẽ thật sự có?
- Ha ha, cái này không phải đúng dịp sao?
Tống Thanh vỗ tay:
- Đồ vật đạo hữu mong muốn, bổn lâu thật có!
- Chẳng lẽ Tống đạo hữu đùa ta?
Phương Tịch nghi ngờ đánh giá đối phương.
Chẳng lẽ trước kia kiến thức của hắn thiển cận, tăng lên tư chất gì đó, ở tu tiên giới Nam Hoang kỳ thực là chuyện rất đơn giản?
- Kỳ thực biện pháp này ta nói ra, đạo hữu khẳng định minh bạch là sự thật, cái kia chính là...
Tống Thanh cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng:
- Có một loại linh thể Mộc hệ là được!
Nếu không phải Phương Tịch không uống linh trà, thì đã phun lên mặt Tống Thanh.
- Khục khục... Tại hạ không phải tu sĩ có linh thể, dù là ẩn tính cũng không có!
Điểm này Phương Tịch có thể khẳng định.
- Ha ha... Ai nói linh thể cần phải trời sinh?
Tống Thanh cười ha ha:
- Tu tiên giới kỳ công bí pháp vô số, hậu thiên tu luyện thành linh thể đặc thù, cũng không phải chuyện không thể nào!
Thời khắc này, Phương Tịch tim đập thình thịch!
Nhưng chớp mắt tiếp theo, hắn khôi phục tỉnh táo, cười khổ nói:
- Cho dù có, cũng không thể bảo đảm thật giả, đồng thời... tại hạ cũng mua không nổi.
Tuy cái này mê hoặc rất lớn, nhưng Phương Tịch biết một chuyện, thiên hạ không có cơm trưa miễn phí!
Chỉ cần không cá cược, thì vĩnh viễn sẽ không thua!
- Ha ha... Tại hạ có thể phát tâm ma thệ ngôn, bí pháp này tuyệt đối là thật.
Tựa hồ Tống Thanh đã sớm dự liệu được phản ứng của Phương Tịch, cười ha hả nói:
- Đạo hữu không ngại trước nghe một chút... môn bí thuật này, nói đến còn có chút ngọn nguồn với Thanh Trúc Phường Thị và Tư Đồ gia, đạo hữu từng nghe qua bí cảnh Tử U Sơn chưa?
Trong lòng Phương Tịch khẽ động:
- Bí cảnh này đại danh đỉnh đỉnh, có người nói bị Tư Đồ gia và Hồng Diệp Cốc chia cắt, sau đó hai nhà cũng bởi vậy bị diệt!
- Chính phải!
Tống Thanh vỗ tay cười nói:
- Môn bí thuật này chính là Tống gia ta từ trong bảo khố của Tư Đồ gia lấy được, căn cứ sưu hồn tù binh thu hoạch tình báo, chính là xuất từ bí cảnh Tử U Sơn! Chỉ tiếc... môn bí thuật này chỉ thích hợp tu sĩ tu luyện công pháp Mộc thuộc tính, đồng thời điều kiện hà khắc, nếu không bổn gia tuyệt đối sẽ không lấy ra bán.
Hắn vừa nói, vừa từ trong túi trữ vật lấy ra một thẻ ngọc, phía trên còn dán một tấm phù chú.
Phương Tịch không hề che giấu ánh mắt nóng rực của mình:
- Đây chính là thẻ ngọc trong tàng bảo khố của Tư Đồ gia sao?
- Đương nhiên không phải, chỉ là một bản sao, nhưng lấy pháp thuật lạc ấn, bảo đảm không khác bản chính!
Tống Thanh thật phát tâm ma thệ ngôn, bảo đảm hàng thật đúng giá.
Chỉ cần là tu tiên giả thì đều có khả năng gặp tâm ma, đặc biệt là lúc tâm tình kích động hoặc đột phá cảnh giới, nguy hại rất lớn.
Tống Thanh này tuổi còn trẻ đã là Luyện Khí hậu kỳ, dám lấy đại đạo của mình bảo đảm, độ tin cậy không nhỏ.
Phương Tịch lại cười gằn:
- Đan dược phù lục pháp khí đều dùng một phần thiếu một phần... Công pháp lại có thể sao chép vô hạn, chưởng quỹ tính toán thật hay.
- Cái này đạo hữu trách oan ta, trong gia tộc, bảo sao như vậy cũng chỉ có vài phần, chắc chắn sẽ không bán nhiều.
Tống Thanh kiên định đẩy thẻ ngọc tới:
- Trên thẻ ngọc này có cấm chế, đạo hữu chỉ có thể quan sát một phần nhỏ.
Đây là sự tình bình thường, bằng không dựa vào trí nhớ của tu sĩ, làm không tốt xem mấy lần sẽ nhớ kỹ toàn bộ.
Phương Tịch tiếp nhận, đặt thẻ ngọc ở trên trán.
- Trường Sinh Thuật!
Rất nhanh hắn liền nhìn thấy tên gọi của bí thuật này.
Lại nhìn giới thiệu tóm tắt, phát hiện rất nhiều đều bị che lấp, nhưng đại khái vẫn có thể nhìn ra, chủ yếu là đào tạo linh thực, rút lấy tinh khí cây cỏ... Xác thực là một pháp môn bồi dưỡng hậu thiên linh thể!
- Dĩ nhiên là sự.
Phương Tịch chấn động, thả thẻ ngọc xuống, nhìn về phía Tống Thanh:
- Không biết môn Trường Sinh Thuật này, bán ra giá bao nhiêu?
- Ha ha, không mắc không mắc, chỉ năm trăm viên linh thạch mà thôi.
Tống Thanh lộ ra nụ cười:
- Nếu linh thạch trên tay đạo hữu không đủ, bổn lâu có thể tiếp thu các loại linh vật đặt cọc.
Thời khắc này, tựa hồ hắn mới lộ ra kế hoạch!
Phương Tịch do dự một hồi, mới cắn răng lấy ra một túi trữ vật, phất tay, từng tấm da Yêu Thú nhất thời hiện ra.
- Tài liệu Yêu Thú?