...
- Tại hạ Tiền Khải Minh! Hôm nay được mời, đến tham dự thịnh hội của giới võ quán.
Tiền Khải Minh nụ cười ôn hòa, không có cái giá chút nào, đối nhân xử thế như gió xuân ấm áp:
- Không nghĩ đến gặp phải hai võ giả lâm nạn, thật đáng tiếc...
- Làm sao? Tiền gia ngươi muốn ra mặt thay võ quán Liệt Phong?
Phương Tịch cười lạnh, hỏi ra căn bản.
Nụ cười trên mặt Tiền Khải Minh cứng đờ, người trên đài căn bản không theo lẽ thường ra bài a.
Hoặc là nói, quá trực tiếp!
Nào có vừa lên liền không nể mặt mũi, hắn không sợ gia thế của mình sao?
Dừng một chút, nụ cười của Tiền Khải Minh cũng trở nên lạnh:
- Tiền mỗ bất tài, vừa lúc ở trong châu phủ đảm nhiệm chức vụ Pháp Tào, vị huynh đài này và đệ tử đánh người chết, dựa theo đạo lý, xác thực nên đi phủ nha một chuyến...
Giấy sinh tử gì kia, mục đích là để không kiện cáo, nhưng nghiêm khắc tính toán, thì vẫn xem như trái pháp luật!
Tiền Khải Minh cũng rất thông minh, trực tiếp dùng quan phủ ép người.
Các võ quán chủ ở đây, người nào dám đối kháng quan phủ?
Cái này chính là đại thế, tùy tiện ép tội ngươi, mặc cho ngươi võ công ngập trời, cũng phải bó tay chịu trói!
Võ giả kiêu căng khó thuần, Tiền Khải Minh nhìn nhiều lắm.
Nhưng cuối cùng kết cục như thế nào?
- Ai... Đáng tiếc.
Mộ Thương Long âm thầm thở dài, cảm thấy vị quán chủ Phương Lãnh này không có kết quả tốt.
- Quan phủ sao, ta rất sợ nha!
Phương Tịch cười lạnh, lúc này hắn rốt cục biết rõ trong lòng mình muốn cái gì:
- Vị Tiền công tử này, ngươi có biết ngươi ra ngoài dám bước chân trái trước, đã phạm vào tối kỵ của ta hay không!
- Ngươi nói cái gì?
Tiền Khải Minh nhíu mày, một lão bộc ở bên cạnh sắc mặt lại tái hợt, ở bên tai công tử nói nhỏ vài câu.
Chân Tiền Khải Minh nhất thời mềm nhũn, nụ cười nhanh chóng biến thành vẻ mặt khóc tang, thoạt nhìn cực kỳ khôi hài:
- Dám... hỏi các hạ... Cùng vị kia... là quan hệ như thế nào?
- Tại hạ Phương Lãnh, năm đó hành tẩu giang hồ, được phụ lão thành Tam Nguyên đặt biệt hiệu là Quỷ Kiến Sầu.
Phương Tịch cười lạnh.
- Quỷ Kiến Sầu!
- Lại là hắn?
Người có tên, cây có bóng!
Chỉ một thoáng, trong Hồi Phong Lâu hoàn toàn tĩnh mịch!
Năm đó vì sao Hoàng gia, một trong tứ đại thế gia bị diệt cả nhà, không phải bởi vì chọc người này sao?
Mà bây giờ, Tiền gia lại chọc?
Sắc mặt Tiền Khải Minh tái nhợt, tựa hồ muốn té xỉu.
- Quỷ Kiến Sầu... Phương Lãnh?
Tây Môn lão thái gia cảm thấy trong lòng rất đắng, đắng giống như ăn mấy cân hoàng liên.
Ngươi nói ngươi là ma đầu nổi danh nhất Định Châu, không có chuyện gì chạy đi mở võ quán làm gì?
Bẫy người chuyên nghiệp sao?
Chớp mắt tiếp theo, Phương Tịch đã đi tới trước mặt hắn, cùng hắn hầu như mặt đối mặt.
- A!
Tây Môn lão thái gia mới vừa định vận chuyển chân kình, lại phát hiện bản thân đã mất đi khí lực, trên người trở nên rất lạnh, rất lạnh...
Nhìn Quỷ Kiến Sầu trong vòng một chiêu, đã giết chết Võ Minh đệ nhất cao thủ, lão bộc sau lưng Tiền Khải Minh rút ra binh khí, trong con ngươi lóe lên hung quang.
Sặc!
Chớp mắt tiếp theo, một tia sáng trắng thoáng hiện.
- A!
Tiền Khải Minh kêu thảm, chân trái đã không cánh mà bay, lượng lớn máu tươi chảy ra.
- Không biết các hạ đã thỏa mãn chưa?
Lão bộc khom người, cực kỳ khiêm tốn hỏi.
Làm con cháu thế gia, bình thường hưởng hết vinh quang, nhưng thời khắc mấu chốt, cũng phải có giác ngộ hi sinh vì gia tộc!
- Ha ha ha... Tiền gia thức thời hơn Hoàng gia nhiều lắm, cút đi!
Phương Tịch vung tay.
- Đồ nhi, chúng ta đi!
Hắn lướt người, đã rơi xuống lầu các, đi tới bên cạnh Thanh Tang và Thanh Mộc, sau đó rời Hồi Phong Lâu.
Cả sảnh đường lặng ngắt như tờ!
...
- Sư phụ, ngài đúng là... Quỷ Kiến Sầu lúc trước diệt Hoàng gia?
Trên đường đi, Thanh Mộc không nói lời nào.
Ngược lại Thanh Tang, vẻ mặt khó có thể tin.
- Ai đồn? Sư phụ không có diệt Hoàng gia, chỉ giết mấy người mà thôi.
Phương Tịch vừa đi vừa nói.
Không bao lâu liền trở về võ quán Hữu Gian.
- Thế nhưng... sư phụ, vì sao ngươi muốn đánh vỡ sinh hoạt yên tĩnh, thừa nhận mình là Quỷ Kiến Sầu?
Bỗng nhiên Thanh Tang lại hỏi ra một vấn đề khác.
- Bởi vì hành vi của ngươi, làm mẫu cho sư phụ... Người phải trực diện nội tâm của mình.
Phương Tịch cười ha ha:
- Sư phụ theo đuổi, là tự do vô câu vô thúc, cần gì phải che che giấu giấu? Đêm nay... các ngươi rời đi trước, ân, mang theo gia đình Tôn Hồng Điệp ở sát vách.
Tuy mặt ngoài Tiền gia chịu thua, nhưng việc năm đó, chưa chắc sẽ dễ dàng chấm dứt như thế.
Tối nay tất có một trận đại chiến!
Đến thời điểm ngộ thương người vô tội sẽ không tốt.
Bây giờ tâm thần của Phương Tịch cực kỳ sinh động, cảm giác chân kình cơ hồ muốn phá thể lao ra, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Đồng thời thuận theo bản tâm, vô câu vô thúc, cũng không phải muốn đi tìm chết.
Nếu đêm nay thật đánh không lại... vậy cùng lắm thì hắn đạp Hắc Vân Đâu chạy trốn!
Lên cấp Tông Sư, nào có trọng yếu bằng mạng nhỏ của mình?
Cái này cũng là bản tâm của mình!