- Ta chỉ muốn nhờ ngươi thay ta lưu ý tài liệu Yêu Thú trong chợ đen, ta lấy giá cao thu mua...
Nói xong trực tiếp ném ra một cái bao, bên trong đều là hoàng kim.
- Tài liệu Yêu Thú? Không có vấn đề... Thứ này tuy ít, nhưng mỗi một quãng thời gian vẫn có!
Hàn mập nhận bao, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành:
- Đúng rồi Phương huynh, ngày đó từ biệt, không biết đi nơi nào?
- Đi xung quanh dạo mà thôi... sau khi ngươi thu được tài liệu thì cất ở đây, ta sẽ tới lấy.
Phương Tịch dặn dò một câu, liền chuẩn bị rời đi.
- Chờ đã, Phương huynh...
Hàn mập gọi Phương Tịch lại:
- Phương huynh có biết... gần đây Võ quán Bạch Vân gặp phiền toái không?
- Ồ?
Phương Tịch còn thật không biết, lập tức dừng bước lại:
- Chuyện gì...
- Vẫn là chuyện trong Võ Minh, từ khi Hoàng gia diệt môn, bọn họ trong bóng tối nắm giữ võ quán Phi Hồng, võ quán Hoàng Ngọc đều liên tiếp có chuyện, thế lực suy yếu, không thể không lui ra hạch tâm của Võ Minh, mà vừa vặn mấy năm qua lại có mấy võ quán mới xuất hiện... Quyền thế tranh đấu, bởi vậy mà đến! Hơn nữa vừa vặn gặp phải gần đây bình chọn Bát Tuấn, võ quán Bạch Vân Trương Minh Đính cũng cuốn vào trong đó...
Hàn mập nói.
- Xem ra... Có người không muốn võ quán nhỏ đánh ra tiếng tăm, sau đó thượng vị?
Ánh mắt Phương Tịch u ám.
Thế này đâu phải chuyện của Trương Minh Đính?
Võ quán Hữu Gian của mình, chỉ sợ càng trốn không thoát!
- Hừ, chỉ sợ những người kia còn không biết Quỷ Kiến Sầu Phương Lãnh ta lợi hại!
Trong lòng Phương Tịch thầm nói, lại hỏi:
- Không biết là mấy nhà nào?
- Võ quán Liệt Phong Tây Môn lão thái gia, năm đó được xưng Võ Minh đệ nhất cao thủ, chỉ là vẫn bị Hoàng gia áp chế, bây giờ có tâm chỉnh hợp Võ Minh...
Hàn mập lập tức trả lời.
- Đa tạ.
Phương Tịch ôm quyền, xoay người rời đi.
Hắn đương nhiên không đến nỗi đối phương nói gì tin nấy, nhưng trở lại điều tra một chút sẽ biết kết quả.
Nhìn bóng lưng Phương Tịch rời đi, Hàn mập nhất thời gọi tiểu nhị tới:
- Ta nhớ... Tây Môn gia còn âm thầm cho vay nặng lãi? Mau phái người đi vay, không cần sợ lãi cao... chờ chút!
Nhìn tiểu nhị đáp ứng, đang muốn ra ngoài, Hàn mập lại hô:
- Quên đi, việc này coi như thôi!
Hắn đối với Phương Tịch có một loại kiêng kỵ không nói ra được.
Dù loại sự tình này không liên quan gì, nhưng chỉ cần có thể rước lấy đối phương không vui, hắn sẽ tận lực phòng ngừa...
...
- Võ quán Liệt Phong, Tây Môn gia?
Sau khi đi ra chợ đen, Phương Tịch suy nghĩ một chút, không có trực tiếp hóa thân Quỷ Kiến Sầu giết tới cửa.
Nếu không ngày mai, thành Tam Nguyên sẽ có tin đồn, bởi vì người Tây Môn gia ra ngoài bước chân trái trước mà chịu khổ diệt môn.
- Lại nói loại chuyện này có người tin sao? Trừ khi có thể chứng minh Quỷ Kiến Sầu bị bệnh tâm thần...
- Nếu dựa theo Lệnh Hồ Sơn nói, ta muốn đóng vai người tốt, lúc này chẳng phải chỉ có thể mặc cho bọn hắn xâu xé? Cái kia sẽ uất ức như thế nào!
- Con đường hồng trần luyện tâm của hắn, không phải đường của ta!
- Tâm ta... tâm ta...
Một đường suy nghĩ, Phương Tịch tiến vào hẻm tối.
Đến lúc đi ra, hắn đã không phải Phương Tịch, mà là tướng mạo Phương Lãnh!
...
Võ quán Hữu Gian.
Thanh Tang từ bên trong đi ra, trên mặt nụ cười nhu hòa, chuẩn bị trở về phủ.
Đùng!
Đột nhiên một cục đá bắn ra, bị hắn nắm lấy:
- Ai?
Bóng người lóe lên, đã biến mất.
Thanh Tang lập tức đuổi theo.
Hai người một đuổi một chạy, rất nhanh đi tới một hẻm nhỏ không người.
- Thanh Tang... Nhìn Thanh Mộc từng ngày từng ngày vượt qua ngươi, trong lòng ngươi nhất định không thoải mái a?
Bóng đen xoay người, trên đầu đeo mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt.
- Hừ, tẻ nhạt!
Thanh Tang bày ra tư thái chiến đấu.
Hắn và Thanh Mộc có giao tình như thế nào, người ngoài làm sao biết!
- Ha ha... Sư phụ ngươi cũng chưa từng vừa ý ngươi, hắn nhìn trúng chỉ là Thanh Mộc... Một ngày nào đó, hắn sẽ giao hết thảy cho Thanh Mộc, mà không phải ngươi!
Người bịt mặt mỉm cười:
- Đồng thời... võ quán Hữu Gian sắp đại họa lâm đầu, ngươi có biết hay không?
- Ha ha... Hư ngôn đe dọa, muốn doạ ngã ta? Thời điểm tiểu gia ở ven đường liều mạng với chó hoang, ngươi còn không biết chơi bùn ở nơi nào!
Thanh Tang gào thét, đánh ra một quyền.
Hắn khổ luyện Hỗn Nguyên Chân Công nhiều năm, tu vi cũng coi như cao thâm, có thể hội tụ phần lớn lực lượng toàn thân tại trong một quyền, uy thế kinh người!
Nhưng sau một khắc, người bịt mặt chỉ lóe lên, liền tránh thoát một quyền của hắn, thân hình giống như quỷ mị!
Một quyền đánh hụt, Thanh Tang nhất thời cảm giác phía sau lưng đau xót, cả người bổ nhào về phía trước, nằm trên mặt đất, nửa ngày bò dậy không nổi.
- Võ Giả?
Hắn nhìn người bịt mặt, có chút khó tin.
Lúc nào cảnh giới Quán Chủ nhiều như thế?
- Khà khà... Ta chỉ là một lính hầu, sau lưng ta, còn có Võ Sư đại nhân chân chính... Mà võ quán Hữu Gian các ngươi, chỉ có hai võ giả mà thôi...
Người bịt mặt nhàn nhạt nói:
- Là theo võ quán cùng chết, hay đi ra một con đường sống, chỉ xem chính ngươi lựa chọn!