- Tâm ta...
Đi xuống Nguyên Hợp Sơn, Phương Tịch triển khai thân pháp, chạy về phía thành Tam Nguyên.
Vừa chạy vừa suy tư tình huống quyết đấu với Lệnh Hồ Sơn.
Không, nói là quyết đấu, không bằng nói là một phương chà đạp.
Chân cương Võ Thánh cường đại là toàn phương vị, hầu như đè hắn đánh, đồng thời ngoại phóng cương khí cũng cực kỳ sắc bén.
Nhiều lần Phương Tịch suýt chút nữa không nhịn được, thả ra pháp khí trực tiếp chém lão già kia!
Then chốt là sau khi đánh qua, đối với làm sao cô đọng chân cương, đột phá Tông Sư, thì đầu óc vẫn mơ hồ như trước.
Tiến vào thành Tam Nguyên, Phương Tịch đang muốn về võ quán Hữu Gian.
Bỗng nhiên, trong lòng hắn hơi động, tìm chỗ không người, triệt hồi ngụy trang của Phương Lãnh, khôi phục diện mạo thật sự.
...
Nơi nào đó ở khu ngoại thành.
Bên ngoài một võ quán không lớn, hai hàng dương liễu theo gió đung đưa.
Bảng hiệu võ quán mới tinh, viết bốn chữ võ quán Bạch Vân, biên giới còn có vân văn.
Trên diễn võ trường.
Trương Minh Đính biểu hiện kiên nghị, đang dùng nồi sắt đốt nấu nọc độc, rèn luyện song chưởng của mình.
Hắn trải qua Phương Tịch giới thiệu, bái vào võ quán Bạch Vân, trở thành tiểu sư đệ của Mộ Phiêu Miểu.
Lúc này đang khổ tu Bạch Vân Chưởng, thậm chí đã tiến vào cảnh giới Ô Vân!
Cách Võ Giả chỉ kém một đường mà thôi.
- Được!
Mộ Thương Long ở bên cạnh vừa uống trà, vừa liên tiếp gật đầu:
- Bây giờ trong mười tám tân tú của thành Tam Nguyên, có thể ổn ép ngươi chỉ hai ba người mà thôi... Năm nay Võ Minh bình chọn Bát Tuấn, Minh Đính ngươi rất có hi vọng... Khục khục...
- Cha, thân thể ngươi còn chưa khỏe, không nên đi ra ngoài.
Mộ Phiêu Miểu vội vã lại nâng, năm ấy cha nàng suýt chút nữa chết ở thành Hắc Thạch, sau đó may mắn được Phương Tịch cho một hạt linh đan bảo mệnh, nhưng dư độc chưa hết, khoảng thời gian này thân thể vẫn không tốt lắm, xem rất nhiều thầy thuốc cũng vô dụng.
Lúc này Mộ Thương Long cao hứng như thế, đại khái là nhìn thấy võ quán rốt cục có người nối nghiệp?
Mấy người này vẫn không phát hiện trên tường vây, đang có một đôi mắt yên lặng nhìn bọn hắn.
- Mộ Thương Long không sống được lâu nữa...
Trong lòng Phương Tịch thở dài, tay áo hơi động, liền tiến vào võ quán.
Khinh công của hắn cực kỳ kinh người, đệ tử lui tới không ai có thể phát hiện hắn.
Mà trong một gian phòng nhỏ, Bách Hợp đang thêu một bộ y phục, nhìn đường kim đều tăm tắp, hiển nhiên là rất để tâm.
- Công tử...
Vừa thêu, Bách Hợp vừa nhìn quần áo, tựa hồ ngây dại.
- Ai...
Phương Tịch thở dài, nhưng không có đi vào, trái lại rời đi.
Lần này hắn tới, chỉ là tuân theo nội tâm của mình, tới xem mọi người của võ quán Bạch Vân.
Nhìn thấy bọn họ bình an, hắn liền an tâm.
- Trái tim của ta... Tông Sư chi tâm... Là trở nên mạnh mẽ! Trở nên mạnh mẽ!
- Nơi này không phải tu tiên giới Nam Hoang, chỉ cần thực lực ta đủ mạnh... thì có thể trấn áp tất cả!
- Thậm chí, chỉ cần đột phá Tông Sư, sẽ không còn kiêng dè... Không cần ẩn trốn, cố ý che dấu thân phận.
Vẻ mặt Phương Tịch dần dần trở nên kiên định:
- Vô câu vô thúc... Lấy cường đại làm trụ cột, đây chính là... võ đạo chi tâm của ta?
...
Thành Tam Nguyên đương nhiên cũng có chợ đen.
Đồng thời quy mô lớn hơn thành Hắc Thạch không ít.
Ở cuối con đường buôn bán, nếu có khách quen giới thiệu, là có thể xuyên qua mấy vách tường che dấu tai mắt người, tiến vào một con phố phồn hoa khác.
- Đây chính là chợ đen của thành Tam Nguyên sao?
Phương Tịch cất bước ở trong chợ đen, ánh mắt bỏ qua binh khí, bí tịch, bảo dược... mà ngoại giới khó gặp, phàm là đồ vật xuất hiện ở trong chợ đen, lai lịch ít nhiều đều có chút không minh bạch.
Đồng thời còn có rất nhiều hàng giả!
Hắn biết chợ đen này, cũng mua qua chút ít tài liệu Yêu Thú.
Bất quá hôm nay đến, không phải tới mua đồ.
Đi qua một vài quầy hàng nhỏ, Phương Tịch tới trước một kiến trúc.
- Thiên Kim Lâu?
Nhìn bảng hiệu, Phương Tịch khẽ cười:
- Nên gọi Thiên Cân Lâu chứ?
Sau đó đi vào.
- Vị khách quan này cần gì?
Một tiểu nhị nghênh tiếp, cười rạng rỡ hỏi.
- Tìm người! Hàn mập có ở đây không?
Phương Tịch nhìn xung quanh, phát hiện nơi này là một cửa hàng thịt.
Hàn mập này không có Thái Tuế, vẫn làm lại nghề cũ, có thể nói không quên bản tâm.
- Hàn chưởng quỹ? Tiểu nhân đi thông báo ngay!
Tiểu nhị kia sợ hết hồn, thấy Phương Tịch ăn nói tự nhiên, cảm thấy là người quen, vội vã đi vào thông báo.
Không bao lâu, liền đi ra mời Phương Tịch vào trong.
- Phương huynh... Lão Hàn nhớ ngươi chết rồi!
Trong phòng, quả nhiên là một ngọn núi thịt.
Hàn mập ngồi dưới đất, xung quanh có rất nhiều chậu lớn, bên trong chứa gà quay, vịt nướng, heo sữa quay... Các loại thịt thơm chất thành núi nhỏ, bị hắn tiện tay ném vào trong miệng.
Nhìn thấy Phương Tịch, lập tức ném đùi gà trong tay, thân thiết hô.
- Hàn mập, ngươi còn mập hơn trước đây!
Phương Tịch nhìn thấy tải trọng của Hàn mập còn hơn trước, không khỏi nói.
Nói đến, đây là lần thứ nhất gặp Hàn mập sau khi đến thành Tam Nguyên.
Hàn mập phất tay, tiểu nhị lập tức lui ra, lúc này hắn mới nhìn Phương Tịch, vẻ mặt trịnh trọng:
- Lần này Phương huynh đến chợ đen, tất nhiên là có việc cần lão Hàn làm, lên núi đao, xuống chảo dầu, chỉ cần một câu nói là được!
- Ngược lại cũng không cần ngươi bồi vào hơn một nghìn cân thịt mỡ này.
Phương Tịch lắc đầu: