Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 109: Lấy chồng (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Lại một tháng trôi qua.

Ngày hôm nay.

Phương Tịch nhìn chữ mình viết, phát hiện mỗi chữ đều hình thần gồm nhiều mặt, êm dịu không chút tì vết, dường như muốn phát ra tinh quang.

- Thần cùng kình hợp... Xong rồi!

Đúng lúc này, Phương Tịch cảm giác chân kình trong cơ thể mình vận chuyển như ý, thậm chí đến dưới da, có xu hướng phá thể mà ra...

- Có người nói, chân cương của Võ Thánh có thể ngoại phóng, đại khái là sự thật...

Thần cùng kình hợp, là chân kình vận chuyển đến đỉnh phong!

Mà Tông Sư, là chân kình hóa thành chân cương!

Chân cương không chỉ có tác dụng phá hư cùng sức phòng ngự tăng nhiều, thậm chí còn có thể ly thể!

Sau khi Phương Tịch hoàn thành bước này, đã là Võ Sư tứ bộ, đến đỉnh phong của cảnh giới này.

Sau đó chính là thần dung thiên địa, thiên nhân hợp nhất, để lên cấp Tông Sư!

- Đáng tiếc... Nguyên Hợp Sơn còn có chút kinh nghiệm ở Võ Sư tứ bộ, nhưng làm sao đột phá Tông Sư... Lệnh Hồ Sơn cũng không có bí pháp tương quan... Bằng không cũng sẽ không bị nhốt hai mươi năm!

Sau khi viết chữ xong, tâm tình của Phương Tịch không tệ, đi tới trên thao trường.

Lúc này trong giáo trường, chỉ có một mình Tôn Hồng Điệp.

Trong một tháng này, lẻ tẻ đến mấy đệ tử bái sư, nhưng rất nhanh liền chạy...

- Sư phụ... lúc nào ta mới nắm giữ khí huyết, tiến vào khí huyết nhất biến?

Tôn Hồng Điệp nhìn thấy Phương Tịch đến, ánh mắt u oán.

Mỗi lần sư phụ đều nói nàng thiên phú dị bẩm, tiến vào khí huyết nhất biến chỉ ở khoảnh khắc, nhưng hiện tại... đã mấy tháng trôi qua, nàng vẫn chưa nhập môn.

- Sắp rồi.

Phương Tịch khẽ mỉm cười:

- Không cần phải gấp...

Trên thực tế, tư chất luyện võ của Tôn Hồng Điệp kém còn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Huống chi đồ đệ này mỗi ngày còn phải làm rất nhiều việc vặt, căn bản không cách nào bình tâm luyện võ, có thể có thành tựu mới gặp quỷ!

Trước đó hắn khen, tất cả đều là hống tiểu hài tử.

Nhìn Tôn Hồng Điệp tức thành mặt bánh bao, Phương Tịch rất không phong độ nở nụ cười.

- Ai, cho đến lúc này, ta mới cảm giác mình là thiếu niên...

Nghĩ đến trước đây không lâu lặng lẽ trải qua sinh nhật mười tám tuổi, Phương Tịch không khỏi hơi xúc động.

Sau khi đến Đại Lương Thế Giới, hắn vội vàng luyện công đột phá, ngày trọng yếu như vậy cũng chưa kịp ăn mừng.

- Cũng không biết chiến sự ở Thanh Trúc Sơn như thế nào? Tư Đồ gia có bại vong không?

Lại một ý nghĩ lóe qua, nhưng Phương Tịch không có hứng thú quan tâm Tư Đồ gia chết sống.

Bây giờ khẳng định là lúc đại loạn, hắn mới Luyện Thể tầng hai, căn bản không an toàn.

Mình vẫn nên tránh giai đoạn nguy hiểm này, ít nhất chờ một hai năm, lại đi về xem tình huống...

Để Phương Tịch có chút phiền muộn là, sau khi ăn xong bình Mộc Nguyên Đan, pháp lực của hắn tiến triển hầu như đình trệ.

Dù sao linh khí ở Đại Lương Thế Giới quá mỏng manh.

Muốn tiến bộ, trừ khi lúc tu luyện đổi thành thu nạp linh khí trong linh thạch.

Nhưng như vậy quá mức xa xỉ, dù sao linh thạch là vật phẩm khi tu sĩ đột phá cùng chiến đấu khôi phục pháp lực mới dùng khẩn cấp.

Bởi vậy Phương Tịch nhịn xuống kích động, mỗi ngày chỉ vận chuyển công pháp một lần, sau đó đi làm chuyện khác.

- Trường Xuân Quyết tầng thứ tư đỉnh cao, hẳn chỉ như vậy...

- Trước mắt then chốt là đột phá trở thành chân cương Võ Thánh!

- Mặt khác, thịt Yêu Thú dễ dàng mục nát biến chất, nhưng da lông xương cốt sẽ không... Nếu sưu tập nhiều chút, ngày sau bán đến tu tiên giới Nam Hoang, tuyệt đối là một số của cải lớn!

Huyền quốc dù sao cũng là tu tiên quốc, nội bộ nhân khẩu dày đặc, rừng rậm nguyên thủy ít ỏi, Yêu Thú tự nhiên càng ít.

Thỉnh thoảng đột nhiên xuất hiện một con Yêu Thú, làm không tốt sẽ bị tu sĩ từ bốn phương tám hướng vây giết!

Nương theo Yêu Thú càng ngày càng ít, giá cả tài nguyên Yêu Thú sẽ tăng lên.

Đây chính là cơ hội kiếm linh thạch!

- Liệp Yêu Hội, còn có Nguyên Hợp Sơn... lão gia hỏa Lệnh Hồ Sơn kia, trong tay khẳng định có hàng tốt!

Lúc này Phương Tịch quyết định chủ ý, ngày sau sẽ đi tìm Lệnh Hồ lão ca nói chuyện phiếm.

...

- Sư phụ, đôi ăn mày kia lại tới nữa!

Sau nửa canh giờ, Tôn Hồng Điệp bị gọi về nhà ăn cơm nhìn trước cửa thả một chuỗi đồng tiền, lập tức cầm lên, vui vẻ chạy về giao cho Phương Tịch.

Nàng nói chính là Thanh Tang và A Ngốc.

Từ mười ngày trước, hai thằng nhóc kia liền tình cờ xuất hiện ở phụ cận võ quán, để xuống vài thứ liền đi.

- Thoạt nhìn sống không tệ.

Phương Tịch ngồi ở trên ghế thái sư, uống một hớp trà, dặn dò Tôn Hồng Điệp:

- Gọi người vào đi!

Tôn Hồng Điệp nhảy nhót đi ra ngoài.

Không bao lâu, hai tiểu khất cái đi vào.

Tuy quần áo rách nát như trước, nhưng khí sắc tốt hơn rất nhiều, nhìn thấy Phương Tịch, lập tức quỳ xuống dập đầu lạy:

- Thanh Tang (A Ngốc), bái kiến quán chủ!

- Hai người các ngươi, vẫn tính biết tri ân báo đáp, không tệ...

Phương Tịch khá hài lòng, có thể nhanh như vậy lấy được lương thực và tiền bạc, đại biểu bọn họ khẳng định học được chiêu Thâu Nguyệt Thức kia.

Chiêu này đột nhiên bạo phát, dù là tiểu hài tử triển khai, Võ Đồ khí huyết nhất biến cũng không nhất định tiếp được, đủ để đối phó người bình thường.

Không nghĩ tới tiện tay cứu hai tiểu hài tử, dạy vài thứ, lại phát hiện thiên phú xác thực không tệ.

- Cởi áo ngoài ra!

Phương Tịch nói.

Thanh Tang ngẩn ngơ, sau đó cùng A Ngốc cởi áo ngoài rách rưới.

Ở trên người bọn họ, có rất nhiều vết bẩn, mủ loét, còn có vết thương...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)