1717: Tiểu nhân vật (2)
“Khi nghèo thì không một xu dính túi, mặt dày vào nhà thờ xin cơm; rồi khi có chút tiền thì lại lộ rõ bộ mặt của một kẻ mới giàu, chẳng biết tiết kiệm chút nào. Anh cứ tiếp tục thế này… kiếm được bao nhiêu rồi cũng sớm muộn bị tiêu sạch thôi.”
“Cho chút phí tổn thất tinh thần cũng đáng mà.”
Lâm Huyền giải thích:
“Dù sao thì báo cướp được và báo mua đàng hoàng cũng không thể có cùng giá, đúng không? Mặc dù ấn tượng ban đầu của cô về tôi có thể không tốt, nhưng lúc đó thực sự là tình thế ép buộc, không còn cách nào khác. Thực tế, tôi là người rất có nguyên tắc, ít nhất là tôi sẽ không để người khác phải gánh chịu hậu quả từ lỗi lầm của tôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây