Cao Thủ Huyền Học Xuất Hiện, Vạn Quỷ Khiếp Sợ

Chương 8:

Chương Trước Chương Tiếp

Con quỷ này ít nhất cũng đã chết mấy trăm năm, theo lẽ thường thì người anh ta đợi đã đầu thai mấy kiếp rồi, không thể nào đợi được nữa.

Xem ra là một con quỷ si tình.

Bách Hiểu suy nghĩ một chút, nói: “Nhà tôi hiện đang thiếu một quản gia làm việc nhà, nếu anh đồng ý ở lại, tôi có thể giúp anh phong ấn năng lực xui xẻo.”

“Tôi đồng ý! Cô mau giúp tôi phong ấn đi!” Con quỷ nôn nóng nói.

“Đồng ý nhanh vậy, anh không sợ tôi lừa anh, lát nữa giết anh sao?”

Con quỷ: “Cô lợi hại như vậy, nếu thật sự muốn giết tôi thì cần gì phải tốn nhiều lời như vậy?”

Cũng không ngốc.

Bách Hiểu gật đầu, cởi trói cho anh ta: “Tôi tên Bách Hiểu, anh tên gì?”

“Diệp Hướng Dương.” Diệp Hướng Dương vội vàng nói: “Hiểu Hiểu, cô mau giúp tôi phong ấn cái năng lực xui xẻo chết tiệt này đi!”

“Đừng vội, dục tốc bất đạt.”

(*) Dục tốc bất đạt: nếu muốn nhanh chóng đạt thành quả mà lại nóng vội thì sẽ không thành công.

Bách Hiểu lấy giấy bùa ra, cắt thành một hình nhân nhỏ, sau đó dùng chu sa vẽ một trận pháp lên đó, cô đặt hình nhân xuống đất, nói với Diệp Hướng Dương: “Anh vào trong đó đi.”

Diệp Hướng Dương không chút do dự, lập tức chui vào hình nhân, ngay sau đó, hình nhân biến mất, thay vào đó là Diệp Hướng Dương nằm trên mặt đất.

Anh ta mở mắt rồi bật dậy khỏi mặt đất, vui mừng nói: “Hiểu Hiểu, năng lực xui xẻo của tôi đã được phong ấn rồi chứ?”

Bách Hiểu lắc đầu: “Còn thiếu một bước nữa, anh lại đây.”

Diệp Hướng Dương ngoan ngoãn đi đến trước mặt cô, vẻ mặt mong đợi.

Bách Hiểu giơ tay, hai ngón tay chụm lại điểm vào huyệt tim của anh ta, sau đó truyền linh lực vào để kích hoạt trận pháp, sau khi xác nhận trận pháp phong ấn hoạt động bình thường thì mới buông tay.

“Được rồi, nhưng phong ấn này cần phải củng cố hàng tháng.”

Diệp Hướng Dương vui mừng gật đầu: “Tuyệt quá, cuối cùng tôi cũng có thể sống như người bình thường rồi!”

Ngay sau đó, anh ta lại lo lắng nhìn Bách Hiểu: “Đúng rồi, trước khi năng lực xui xẻo của tôi bị phong ấn, cô đã vào khu chung cư này, vậy cô có bị liên lụy không?”

Bách Hiểu nhướn mày: “Anh nghĩ sao?”

Nghĩ đến những thủ đoạn của cô, Diệp Hướng Dương nói với ánh mắt lấp lánh: “Cô lợi hại như vậy, chắc chắn không sao!”

Bách Hiểu mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, khí u ám bao trùm Hồng Hoa Viên đang dần dần tiêu tan.

Nhìn Diệp Hướng Dương sờ mó lung tung trong nhà như một đứa trẻ, Bách Hiểu có chút bất lực: “Thôi được rồi, bắt đầu làm việc đi, anh đi lấy nước lau chùi đồ đạc trong nhà một lượt.”

Căn nhà này bỏ hoang đã lâu, dù đã sử dụng thuật Thanh Trần, Bách Hiểu vẫn cảm thấy chưa đủ sạch sẽ.

“Được thôi!” Diệp Hướng Dương nhiệt tình đáp.

Trong lúc họ đang bận rộn dọn dẹp nhà cửa, bác tài chở Bách Hiểu đang vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.

Vài phút trước, sau khi chở một vị khách đến nơi, bác tài nhìn thấy từ xa một người đàn ông mặc áo ngắn tay màu đỏ vẫy tay gọi xe.

Bác tài giảm tốc độ, chuẩn bị dừng xe thì trong đầu đột nhiên hiện lên lời Bách Hiểu nói: Đừng nhận khách mặc đồ đỏ.

Bác tài do dự: Cô bé đó còn nhỏ, liệu có đoán đúng không? Hơn nữa, mình là đàn ông, chỉ chở khách thôi, có thể xảy ra chuyện gì…

Tuy nghĩ vậy, nhưng bác tài vẫn không nhịn được mà quan sát người đàn ông kia một cách cẩn thận.

Người đàn ông mặc đồ đỏ vẻ mặt hoảng loạn, trên quần áo màu đỏ không biết dính gì mà có vài vết bẩn đen sì.

“Này! Mở cửa nhanh lên!” Người đàn ông mặc đồ đỏ đập mạnh vào cửa kính xe.

Qua cửa kính xe, bác tài nhìn thấy rõ ràng vết bẩn màu đỏ trong kẽ tay của gã.

Sắc mặt bác tài thay đổi: Chẳng lẽ đó là…

“Mở cửa! Mau mở cửa!”

Người đàn ông mặc đồ đỏ không chỉ đập tay vào cửa kính mà còn bắt đầu đá vào cửa xe, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ.

Bác tài không do dự nữa, đạp ga phóng xe đi.

Bác tài không khỏi liếc nhìn kính chiếu hậu, phát hiện người đàn ông mặc đồ đỏ đang đuổi theo xe, trong tay không biết từ lúc nào đã cầm một con dao phay, miệng lầm bầm chửi rủa, nhưng vì khoảng cách hơi xa nên không nghe rõ gã nói gì.

Bác tài không nhịn được chửi thề: “Mẹ kiếp, lại gặp phải thằng điên rồi!”

Xe tăng tốc, nhanh chóng bỏ xa người đàn ông mặc đồ đỏ, bác tài thở phào nhẹ nhõm.

May mà có lời nhắc nhở của cô bé đó, nếu không…

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)