Người phụ nữ nhíu mày: “Cô muốn làm gì?”
Bách Hiểu ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cô ta: “Muốn mời cô ngủ một giấc.”
Cô nhanh chóng dán một lá bùa lên trán người phụ nữ.
Ngay sau đó, người phụ nữ liền ngất xỉu.
Bách Hiểu đưa tay đỡ lấy người phụ nữ, nhẹ nhàng đặt cô ta xuống đất.
“Cô đã làm gì Lệ Lệ?!”
Dương Minh Vũ tức giận chạy tới, đưa tay ra muốn túm lấy Bách Hiểu.
Bách Hiểu ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Tiếp theo, anh hãy từ từ hưởng thụ đi.”
“Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với cô…”
Dương Minh Vũ còn chưa nói hết câu, trước mắt tối sầm, khi mở mắt ra, khung cảnh xung quanh đã thay đổi.
Anh ta phát hiện mình đang nằm trên bàn mổ, không mảnh vải che thân, hơn nữa tứ chi bị trói chặt, không thể cử động được.
Không lâu sau, cửa phòng được đẩy ra, nhìn kỹ lại, là Lưu Nhã Cầm!
Lưu Nhã Cầm mặc áo phẫu thuật, tay bưng khay, trên khay bày đủ loại dao mổ lớn nhỏ.
“Tiểu Nhã, em muốn làm gì?!”
Dương Minh Vũ hoảng hốt, lớn tiếng hỏi.
Lưu Nhã Cầm nhếch môi, cầm một con dao mổ lên, từng bước tiến lại gần.
Tiếng giày cao gót va chạm với mặt đất vang lên thanh thúy trong không gian kín mít, vô cùng chói tai, như tiếng chuông báo tử của ai đó.
“Anh nghĩ xem, tôi muốn làm gì?”
Giọng điệu lạnh lùng khiến người ta sởn tóc gáy.
Dương Minh Vũ cúi đầu nhìn ngực trần của mình, mắt trợn trừng: “Bùa! Bùa của tôi đâu?!”
“Anh nói cái này sao?”
Anh ta nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy lá bùa hộ mệnh của anh ta vậy mà lại nằm trong tay Lưu Nhã Cầm!
“Không thể nào! Tại sao em có thể chạm vào bùa của anh?!”
Lưu Nhã Cầm ném lá bùa trong tay xuống đất: “Có gì lạ đâu, tôi được đại sư giúp đỡ mà!”
Đại sư?
Dương Minh Vũ nhớ đến cô gái nhỏ nhắn đó, vẻ mặt không dám tin.
Cô gái đó thật sự là đại sư?!
Bây giờ nghĩ lại, ban đầu anh ta không nhìn thấy Lưu Nhã Cầm, là do cô gái đó đã giở trò trên người anh ta nên anh ta mới nhìn thấy!
Còn nữa, cũng là do cô ta vung tay, anh ta mới ngất đi, sau đó tỉnh lại đã ở đây rồi!
“Anh yêu, anh đang nghĩ gì vậy? Sao lại ngẩn người ra thế…”
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai.
Dương Minh Vũ hoàn hồn, phát hiện Lưu Nhã Cầm đã đi đến bên cạnh anh ta, nhìn xuống anh ta với nụ cười trên môi, nhưng lại khiến anh ta như rơi vào hầm băng.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”
Lưu Nhã Cầm giơ dao mổ lên, chậm rãi đưa đến gần ngực Dương Minh Vũ.
Nỗi sợ hãi lập tức lan tràn khắp cơ thể Dương Minh Vũ, khiến anh ta run rẩy không ngừng.
Anh ta hét lớn: “Tiểu Nhã, anh xin lỗi! Là anh sai rồi! Em tha thứ cho anh được không?”
“Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, giống như trước đây!”
“Trước đây chúng ta ở bên nhau không phải rất vui vẻ sao? Anh thề, sau này anh sẽ đối xử tốt với em! Tuyệt đối sẽ không làm em buồn nữa…”
Tay Lưu Nhã Cầm dừng lại, cô ta hỏi với vẻ mặt ngây thơ: “Thật sao? Chúng ta thật sự có thể bắt đầu lại từ đầu sao?”
“Thật! Đương nhiên là thật!”
Dương Minh Vũ gật đầu lia lịa.
Lưu Nhã Cầm vẫn còn do dự: “Nhưng mà, bây giờ em là quỷ hồn! Anh thật sự không để ý sao?”
“Anh yêu em như vậy, sao anh có thể để ý chứ? Dù em có biến thành quỷ hay yêu quái, em vẫn là em, vẫn luôn là Tiểu Nhã mà anh yêu!”
****
Thấy có hy vọng, Dương Minh Vũ liên tục nói những lời ngon tiếng ngọt.
“Thật sao?”
Lưu Nhã Cầm cảm động đến mức mắt đỏ hoe.
Đúng là phụ nữ dễ bị lừa gạt, dù đã biến thành quỷ cũng vẫn ngây thơ như vậy.
Dương Minh Vũ khinh thường trong lòng, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ ra ngoài, trong mắt tràn đầy thâm tình: “Thật, thật mà! Nếu anh nói dối, anh sẽ không chết tử tế!”
Lưu Nhã Cầm cúi đầu, cười khẽ.
“Nếu anh yêu em như vậy, vậy anh cũng đồng ý biến thành quỷ, làm vợ chồng quỷ với em nhé?”
Lưu Nhã Cầm giơ tay lên, lưỡi dao sắc bén lập tức rạch da Dương Minh Vũ…
“Á!”
Tiếng la hét thảm thiết vang lên liên tục, âm thanh lớn đến mức như muốn xé toạc cả mái nhà.
…
“Cảm ơn đại sư!”
Lưu Nhã Cầm cung kính cúi đầu với Bách Hiểu.
Bách Hiểu gật đầu: “Hả giận chưa?”
Lưu Nhã Cầm liếc nhìn Dương Minh Vũ sắc mặt tái nhợt, người đầy máu, vẫn đang hôn mê bất tỉnh trên bàn mổ.
“Hận thù sao có thể dễ dàng tiêu tan như vậy, nhưng được lột da, rút gân, hành hạ anh ta một trận, cũng khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút.”