Triệu Dương Ba giọng điệu châm chọc: “Đại sư Tô thi xong rồi à? Kết quả thế nào?”
Bách Hiểu không thèm nói nhiều, mở vòng tay Thiên sư, trên màn hình ảo hiển thị cấp độ đã được cập nhật lên D.
“Cậu thật sự vượt qua rồi?” Triệu Dương Ba trợn mắt, sau đó lấy lại bình tĩnh, “Chắc là cậu nhờ cha cậu mở cửa sau cho cậu đúng không?”
“Người có tâm địa xấu xa thì nhìn đâu cũng thấy xấu.” Bách Hiểu tắt vòng tay: “Dù sao tôi cũng đã vượt qua kỳ thi, mong nhị thiếu gia Triệu mau chóng thực hiện lời hứa, nếu không…”
Bách Hiểu liếc nhìn cậu ta từ đầu đến chân, nở một nụ cười đầy ý vị.
Triệu Dương Ba bị cô nhìn mà cảm thấy rờn rợn, tức giận nói: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cậu định đánh tôi? Cậu dùng thủ đoạn gian lận để vượt qua kỳ thi, còn muốn tôi thực hiện lời hứa, đừng có mơ!”
Bách Hiểu nhún vai: “Người không giữ lời hứa ắt sẽ gặp báo ứng, cậu tự lo đi.”
Nói xong, cô bước đi nhẹ nhàng.
“Tô Bách Hiểu, cậu đợi đấy!”
Triệu Dương Ba tức giận đá vào thùng rác bên cạnh, không ngờ trượt chân ngã nhào, đầu đập vào đá ven đường, máu chảy ròng ròng.
Bách Hiểu nghe tiếng kêu thảm thiết phía sau, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Không giữ lời hứa, ngày tháng tốt đẹp của cậu vẫn còn ở phía sau đấy!
****
Bách Hiểu vui vẻ ngân nga một giai điệu, quét mã thuê một chiếc xe điện công cộng chuẩn bị về nhà.
Lúc này, những tiếng sấm sét từ phía sau núi vang lên thu hút sự chú ý của cô.
Bách Hiểu lộ vẻ mặt ngạc nhiên: Thiên lôi kiếp?
Thiên lôi kiếp chỉ xuất hiện khi người tu chân tăng cấp, nhìn kích thước của đám mây sấm, có lẽ là thiên lôi kiếp khi đột phá lên Kim Đan kỳ.
Nhưng linh khí ở thế giới này quá mỏng manh, ngay cả Trúc Cơ cũng khó khăn, vậy mà lại có người có thể đột phá lên Kim Đan kỳ?
Chẳng lẽ có tu sĩ khác từ thế giới tu chân xuyên không đến đây?
Bách Hiểu lập tức bỏ lại xe điện, vận chuyển linh lực, thân hình lóe lên rồi biến mất.
Vài phút sau, Bách Hiểu dừng lại cách khu vực thiên lôi kiếp khoảng trăm mét.
Không phải người độ kiếp, nhưng chỉ cần bước vào phạm vi này, đều sẽ bị thiên lôi tấn công như nhau.
Thêm mười mấy phút nữa, tia sét cuối cùng đánh xuống, mây đen tan biến, ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống.
Bách Hiểu tập trung quan sát một lúc, không phát hiện bất kỳ động tĩnh nào.
Chẳng lẽ độ kiếp thất bại rồi?
Cô bước về phía trước, chẳng mấy chốc nhìn thấy một “thi thể” đen kịt nằm trên mặt đất cháy xém.
“Haiz, đáng tiếc…”
Bách Hiểu tiếc nuối nhìn “thi thể” đó, định rời đi thì chợt thấy ngón tay của “thi thể” khẽ động đậy.
“Chẳng lẽ vẫn chưa chết?”
Bách Hiểu tiến lên, đưa tay dò xét, phát hiện người đó vẫn còn hơi thở yếu ớt.
“Gặp được tôi, coi như cậu may mắn đấy.”
Cô đưa linh lực của mình vào cơ thể người đó, kết quả linh lực chạy một vòng trong cơ thể đối phương, phát hiện đối phương chỉ hơi suy yếu, không bị thương nặng, chỉ là bề ngoài đen kịt trông có chút đáng sợ.
Nhưng linh lực trong cơ thể người đó không nhiều, theo cách phân chia đẳng cấp ở thế giới tu chân, đối phương chỉ là Luyện Khí kỳ, không thể nào là người độ kiếp được.
Vậy người độ kiếp là ai?
Bách Hiểu nhíu mày, ngay sau đó, cô chú ý đến một âm thanh nhỏ phát ra từ phía sau một tảng đá cao ngang người cách đó không xa.
Cô cảnh giác bước tới.
Khi nhìn thấy diện mạo thật sự của người độ kiếp, cô không khỏi bật cười: “Thì ra là mày độ kiếp à, vật nhỏ!”
Trước mắt cô là một con mèo đen có ba cái đuôi, trong đó một cái đuôi mờ ảo, dường như sắp biến mất.
Đây là Cửu Vĩ Miêu (mèo chín đuôi), sinh ra đã có chín đuôi, sở hữu chín mạng, chết một lần mất một đuôi.
Ngoài ra, nghe đồn đuôi của chúng ngoài việc đổi mạng, còn có thể giúp người khác thực hiện nguyện vọng.
“Cứu… cứu tôi…” Cửu Vĩ Miêu khó khăn nói một câu rồi lại ngất đi.
Bách Hiểu không do dự, dùng linh lực chữa thương cho nó, nửa tiếng sau, cái đuôi gần như trong suốt dần dần khôi phục lại bình thường.
Sau khi chữa trị xong, cô nhìn về phía người đàn ông xui xẻo có lẽ đã vô tình đi vào khu vực độ kiếp, định đánh thức đối phương.
Đúng lúc này, Bách Hiểu cảm thấy một luồng âm phong ập đến từ phía sau, ánh mắt cô lạnh lẽo, giơ tay ném một lá bùa về phía sau.
“A!!!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ phía sau, Bách Hiểu ôm Cửu Vĩ Miêu nhỏ từ từ quay người lại: “Kêu nghe chói tai quá.”