Cao Thủ Huyền Học Xuất Hiện, Vạn Quỷ Khiếp Sợ

Chương 31:

Chương Trước Chương Tiếp

Nhìn các học sinh bên dưới đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, giám thị cảm thấy rất hả hê.

Vì hôm qua khi biết được tin này, ông ta cũng ngơ ngác không dám tin như vậy.

“Được rồi, mọi người im lặng nào, sắp thi rồi, mọi người chuẩn bị cho tốt đi.”

Lớp học dần dần yên tĩnh trở lại, nhưng lòng mọi người vẫn không thể nào bình tĩnh được.

Sau khi kết thúc môn thi đầu tiên, tin Bách Hiểu trở thành Thiên sư cấp A lan truyền khắp nơi, khiến vô số người kinh ngạc.

Có người ngạc nhiên, có người khâm phục, cũng có người nghi ngờ.

Thi xong, có mấy người đến tìm Bách Hiểu.

“Tô Bách Hiểu, nghe nói cô đã trở thành Thiên sư cấp A, thật hay giả vậy?”

Bách Hiểu không nói nhiều, trực tiếp đưa vòng tay Thiên sư của mình ra.

Mấy người đó lập tức câm nín.

Bách Hiểu mỉm cười, xoay người rời đi.

Ngày hôm sau thi xong môn cuối cùng, Bách Hiểu cảm thấy mình làm bài khá tốt, cô bước ra khỏi cổng trường với tâm trạng thoải mái, định về nhà bảo Diệp Hướng Dương nấu một bữa thịnh soạn để ăn mừng.

Nhưng lại có người muốn phá hỏng tâm trạng tốt của cô.

****

“Cô chính là Tô Bách Hiểu?”

Một người đàn ông mặc vest đen, vóc dáng cao lớn xuất hiện trước mặt Bách Hiểu.

Bách Hiểu lắc đầu: “Không phải.”

Người đàn ông nhìn ảnh, tuy khí chất hơi khác một chút, nhưng khuôn mặt này rõ ràng là cùng một người, anh ta tức giận nói: “Cô nói dối! Cô chính là Tô Bách Hiểu!”

Bách Hiểu: “Tôi tên Bách Hiểu, không phải Tô Bách Hiểu.”

Người đàn ông càng tức giận: “Tôi mặc kệ cô là Bách Hiểu hay Tô Bách Hiểu, lão gia nhà tôi muốn gặp cô, cô đi theo tôi một chuyến.”

Nói xong, anh ta đưa tay ra muốn túm lấy Bách Hiểu.

Bách Hiểu dễ dàng né tránh tay anh ta.

“Lão gia nhà anh? Ai vậy?”

Không ngờ cô lại dễ dàng né tránh được, người đàn ông sững người, sau đó nhíu mày nói: “Đợi đến khi gặp rồi cô sẽ biết.”

Bách Hiểu cười nhạt: “Ngay cả tên cũng không dám nói, xem ra lão gia nhà anh cũng không phải người tốt lành gì.”

“Cô! Cô dám mắng lão gia nhà tôi, cô chán sống rồi à!”

Bách Hiểu nhướn mày: “Quả nhiên không phải hạng tốt lành gì, cứ động một tí là đòi mạng người khác, anh mau nói lão gia nhà anh là ai đi, để tôi báo cảnh sát đến điều tra, xem trên tay các người có bao nhiêu mạng người.”

Người đàn ông tức giận nói: “Cô nói bậy gì vậy? Lão gia nhà tôi là gia chủ hiện tại của nhà họ Triệu, là người quang minh lỗi lạc, sao có thể giết người được!?”

Một người đàn ông mặc vest đen và một nữ sinh lôi kéo nhau ở cổng trường, cảnh tượng này rất thu hút sự chú ý.

Không mất mấy phút, xung quanh đã tụ tập một đám người hóng chuyện.

“Nhà họ Triệu đến tìm Tô Bách Hiểu làm gì vậy?”

“Có phải là vì chuyện Tô Bách Hiểu cá cược với Triệu Dương Ba mấy hôm trước không?”

“Chỉ chuyện nhỏ như vậy mà cũng kinh động đến gia chủ nhà họ Triệu sao?”

“Nói đến thì hình như mấy hôm nay không thấy Triệu Dương Ba đâu.”

“Đúng vậy, tôi cùng phòng thi với cậu ta, hôm nay cậu ta cũng không đến thi.”

“...”

Nghe những lời bàn tán xung quanh, Bách Hiểu chợt suy nghĩ.

Đã lâu không gặp Triệu Dương Ba, cô suýt nữa thì quên mất cậu ta.

Cha cậu ta đã phái người đến tìm cô, vậy chắc hẳn tình trạng của Triệu Dương Ba hiện giờ không tốt lắm.

Bách Hiểu nhếch môi: “Vậy không biết gia chủ nhà họ Triệu quang minh lỗi lạc phái anh đến bắt cóc tôi là có chuyện gì?”

Người đàn ông kinh ngạc: “Tôi nào có bắt cóc cô?! Tôi rõ ràng là đến mời cô!”

“Ồ? Tôi còn chưa biết mời người là “mời” kiểu này.”

Bách Hiểu xoay người bỏ đi, để lại một câu nói với người đàn ông: “Về nói với lão gia nhà anh, muốn gặp tôi thì tự mình đến.”

Thấy cô định bỏ đi, người đàn ông đưa tay ra muốn túm lấy cánh tay cô.

Nhưng nhớ đến việc Bách Hiểu vừa nói là anh ta đang bắt cóc cô, hơn nữa mọi người xung quanh cũng đang nhìn với ánh mắt kỳ lạ, anh ta đành rụt tay về.

Nhìn bóng lưng Bách Hiểu rời đi, mặt người đàn ông đen như đít nồi, anh ta nhổ xuống đất một bãi nước bọt, quay người lên xe.

Bách Hiểu lái chiếc xe máy điện mới mua, thong thả về nhà.

Chẳng mấy chốc, từ kính chiếu hậu, cô phát hiện có một chiếc xe đang bám theo mình.

Người ngồi trên ghế lái chính là người đàn ông mặc vest vừa nãy.

Bách Hiểu hơi nhíu mày khó chịu: Sao người này lại phiền phức như vậy?

Cô nheo mắt nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một nơi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)