Nhìn thấy Bách Hiểu chậm rãi đi về phía mình, Giản Minh Chí lộ vẻ mặt sợ hãi, ông ta vội vàng cầu xin: “Văn Tuyên! Coi như cha cầu xin con, được không? Cha chỉ muốn một cái thân thể thôi, những thứ khác cha không cần nữa, được không? Cha có thể đưa hết tài sản của nhà họ Giản cho con!”
Bách Hiểu dừng lại, cô quay đầu nhìn Giản Văn Tuyên, cô dùng ánh mắt hỏi ý kiến ông ta.
Giản Văn Tuyên nhíu mày, ông ta nói với Giản Minh Chí với vẻ mặt chính trực: “Cha, không phải thứ gì cũng có thể dùng tiền để mua. Nhất là sinh mạng. Cha đã sống gần ba trăm năm rồi, đủ lâu rồi, đừng chiếm đoạt cuộc sống của con cháu nữa.”
“Đồ khốn nạn! Giản Văn Tuyên, mày quên hôm nay mày có được tất cả những thứ này là nhờ ai rồi sao? Không có tao, mày chỉ là hạt bụi dưới đất, mặc cho người khác chà đạp!”
Giản Minh Chí mắng lớn, mắt ông ta như muốn phun lửa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây