Sắc mặt Bạch Đào Hoa thay đổi: “Cô thật sự dám giết anh ta?!”
Bách Hiểu: “Không chỉ anh ta, cô cũng sắp chết.”
Bạch Đào Hoa hừ lạnh: “Khẩu khí cũng lớn đấy, tôi muốn xem cô có bản lĩnh giết tôi không!”
Vừa dứt lời, bầu trời trong xanh đột nhiên tối sầm lại, xung quanh nổi gió lớn, bụi bay mù mịt.
Bách Hiểu sắc mặt không đổi, cô bước ra ngoài.
Phù Thiên Vũ đang lấy pháp khí ra chuẩn bị cùng Bách Hiểu hợp sức đối phó với Bạch Đào Hoa thì ngớ người.
“Em gái Bách Hiểu, cô đi đâu vậy? Nữ quỷ kia ở đây mà!”
Bách Hiểu không nghe thấy gì, cô giơ tay lên, một xâu bùa bay ra ngoài, ngay lập tức bao vây cây đào trong sân, ngay sau đó sợi xích tạo thành từ bùa chú co lại, trói chặt cây đào.
Bách Hiểu niệm một câu chú: “Hiện!”
Cây đào cao lớn bắt đầu vặn vẹo không ngừng, vang lên tiếng la hét của phụ nữ.
Phù Thiên Vũ nghe rất rõ ràng, đó là giọng của Bạch Đào Hoa.
Quay đầu lại nhìn, Bạch Đào Hoa trong nhà đã biến mất không thấy tăm hơi.
“Mẹ kiếp! Lại bị nữ quỷ đó lừa rồi!”
Phù Thiên Vũ tức giận không thôi: “Thật xảo quyệt!”
Cây đào cao lớn nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại một con nữ quỷ bị bùa chú trói chặt, khi cô ta ngẩng đầu lên, quả nhiên là khuôn mặt của Bạch Đào Hoa.
Lúc này, mặt Bạch Đào Hoa méo mó, hai mắt đỏ ngầu như sắp nhỏ máu.
“Con khốn Thiên sư! Rõ ràng không phải lỗi của tao, tại sao mày lại bắt tao?!”
Bách Hiểu bước lên phía trước, nhìn xuống Bạch Đào Hoa đang ngồi bệt dưới đất.
“Không phải lỗi của cô? Mạng sống của hơn trăm hộ dân trong làng Đào Hoa là do cô cướp đi đúng không?”
Bạch Đào Hoa lảng tránh ánh mắt: “Cô nói bậy gì vậy? Tôi nào có!”
Bách Hiểu cười lạnh một tiếng, cô bước lên phía trước hai bước, đặt tay lên đầu cô ta, lòng bàn tay hướng xuống phát ra ánh sáng nhạt.
Bạch Đào Hoa hét lên đau đớn: “Cô đang làm gì vậy?!”
Không lâu sau, không khí xung quanh biến dạng, khung cảnh thay đổi.
Một đêm yên tĩnh, trên trời treo một vầng trăng tròn.
Dưới gốc đào trong sân nhà Bạch Đào Hoa, một bàn tay trắng bệch thò ra từ trong đất, tiếp theo là một người phụ nữ tóc tai bù xù bò ra từ dưới đất lên.
Người phụ nữ vén tóc ra, để lộ khuôn mặt bầm tím, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là Bạch Đào Hoa.
Cô ta cầm cây rìu trong sân, khập khiễng đi vào nhà, ngay sau đó tiếng la hét của đàn ông vang lên từ trong nhà.
Không lâu sau, Bạch Đào Hoa bước ra, người bê bết máu, cô ta cười toe toét, nụ cười thật quái dị, bước ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, làng Đào Hoa bốc cháy dữ dội, tiếng la hét hoảng loạn vang lên khắp nơi.
Bạch Đào Hoa đứng ở đầu làng, nhìn ngọn lửa bùng cháy, cười lớn.
“Cháy to lên, cháy to lên nữa, đốt hết đi, ha ha…”
Bách Hiểu thu tay lại, những hình ảnh đó biến mất.
Phù Thiên Vũ nhíu mày: “Thì ra vụ hỏa hoạn ở làng Đào Hoa mấy năm trước là do cô gây ra, nghe nói có hơn trăm người chết, thật độc ác!”
Bạch Đào Hoa trừng mắt gào lên: “Tôi độc ác? Rõ ràng là bọn họ độc ác! Không những không cứu tôi mà còn giậu đổ bìm leo, bọn họ đáng đời bị thiêu chết!”
Bách Hiểu động đậy ngón tay, sợi xích bùa chú trói Bạch Đào Hoa siết chặt hơn một chút, khiến cô ta la hét đau đớn.
“Cô nói dân làng đáng chết, tôi tạm thời không tranh cãi với cô, nhưng những người chỉ đi ngang qua đường hầm Đào Hoa thì sao? Họ không hề làm hại cô, vậy mà cũng đáng chết sao?”
****
Bạch Đào Hoa vẫn dửng dưng: “Đương nhiên bọn họ đáng chết! Ai bảo bọn họ nửa đêm nửa hôm đi ngang qua đó, đi vào địa bàn của tôi, làm phiền sự yên tĩnh của tôi, chết là đáng đời bọn họ!”
Ánh mắt Bách Hiểu lạnh lùng, cô giơ tay phải lên, sợi xích bùa chú trói Bạch Đào Hoa lập tức bốc cháy.
“Á!”
“Tại sao?! Tại sao lại giết tôi?!”
“Rõ ràng tôi không sai!”
“Con khốn Thiên sư, tao nguyền rủa mày, mày nhất định sẽ không chết tử tế!”
Bách Hiểu thản nhiên nói: “Dù tôi có chết không tử tế, cô cũng không nhìn thấy được nữa.”
“A… Tôi không cam lòng…”
Ngọn lửa thiêu rụi Bạch Đào Hoa hoàn toàn, khung cảnh xung quanh bắt đầu sụp đổ, để lộ ra diện mạo thật sự của nó.
Bách Hiểu và những người khác vẫn đang ở làng Đào Hoa, chỉ là làng Đào Hoa lúc này đã thay đổi hoàn toàn, nhìn đâu cũng thấy đất đai và đống đổ nát cháy đen.
Không chỉ ngôi làng, mà ngay cả những ngọn núi xung quanh cũng có dấu vết bị thiêu rụi, có thể thấy ngọn lửa hận thù của Bạch Đào Hoa năm đó đã bùng cháy dữ dội đến mức nào.