“Tôi…” Đinh Quân Hạo cứng họng.
Nghĩ kỹ lại, ngoài việc động viên vợ cố gắng nâng cao năng lực của mình, để cô ấy thể hiện tốt trước mặt cha mẹ anh ta, hình như anh ta thật sự không làm gì khác cho vợ mình.
Bách Hiểu nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên của anh ta, cô lập tức biết câu trả lời.
Cô thản nhiên nói: “Cô Trúc bị anh giam cầm trong căn nhà nhỏ bé này, cô ấy đánh mất chính mình, ngày càng héo mòn, nếu anh muốn cứu cô ấy, để cô ấy trở lại bình thường, thì hãy làm những việc có thể khiến cô ấy thật lòng mỉm cười. Chỉ cần anh chịu cố gắng, sẽ có một ngày cô ấy trở lại bình thường. À đúng rồi, bây giờ anh có thể nhìn thấy cô Trúc là do tôi đã mở thiên nhãn cho anh, nhưng thiên nhãn này có thời hạn, hết thời gian thì anh sẽ không nhìn thấy cô Trúc nữa.”
Đinh Quân Hạo lập tức biến sắc: “Thời hạn là bao lâu?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây