Bách Hiểu mỉm cười: “Anh đã đợi cô ấy mấy trăm năm rồi, nếu anh là người vô tình, thì trên đời này không có người nào có tình cảm.”
“Nhưng mà…”
Bách Hiểu nói: “Cố chấp với quá khứ cũng chưa chắc là chuyện tốt, bây giờ anh như vậy là tốt rồi, có sở thích mới, cuộc sống mới, sống cũng vui vẻ hơn, tôi nghĩ nếu Tiểu Liên biết, cô ấy cũng sẽ vui mừng cho anh.”
Diệp Hướng Dương: “Thật sao? Cô ấy thật sự sẽ không trách tôi sao?”
Bách Hiểu cười nói: “Anh yên tâm đi, nếu cô ấy thật sự yêu anh, chắc chắn cô ấy hy vọng anh sẽ ngày càng tốt hơn, chứ không phải vì cô ấy mà sống trong đau khổ, sống cho qua ngày.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây