Anh ta cười gượng: “Tôi không biết cô ấy yếu ớt như vậy, ra tay hơi mạnh, nên bây giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.”
Bách Hiểu gật đầu, cô lên xe.
“Bách đại sư, hay là tôi ngồi bên trong đi, như vậy tôi có thể chăm sóc Mộng Lan.” Thẩm Mộng Phi vội vàng nói.
Bách Hiểu quay đầu lại mỉm cười: “Tôi muốn đánh thức cô Ôn trước, có tin vui muốn nói với cô ấy.”
Thẩm Mộng Phi nhíu mày: “Nhưng tôi vừa gọi cô ấy rất lâu, cô ấy vẫn không tỉnh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây