Bách Hiểu đứng cách đó không xa, nhìn thấy tất cả, vẻ mặt trầm ngâm.
Phù Thiên Vũ bĩu môi: “Đám phụ nữ lắm mồm này thật đáng ghét, chồng mình không biết giữ mắt, lại đi trách người ta xinh đẹp. Theo tôi quan sát mấy ngày nay, Bạch Đào Hoa căn bản không chủ động đi câu dẫn đàn ông như lời họ nói, rõ ràng là đám đàn ông kia thấy sắc nổi lòng tham, đi quấy rối Bạch Đào Hoa, cô ấy mới là nạn nhân.”
Nghe anh ta nói vậy, Bách Hiểu càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình, cô bước theo Bạch Đào Hoa.
Trương Hoài Chi cũng lặng lẽ đi theo Bách Hiểu.
Phù Thiên Vũ mặt mày ủ rũ: “Vất vả lắm mới gặp được người sống, sao ai cũng ít nói vậy!”
Anh ta chạy theo: “Này, hai người đợi tôi với!”
****
Bách Hiểu đi theo Bạch Đào Hoa, cuối cùng dừng lại khi thấy cô ấy bước vào một ngôi nhà hơi cũ kỹ.
Không lâu sau khi Bạch Đào Hoa vào nhà, bên trong liền vang lên tiếng quát tháo.
“Cô chết ở đâu rồi hả?” Giọng người đàn ông đầy giận dữ.
“Tôi… tôi vừa đi giặt quần áo ở bờ sông…” Người phụ nữ trả lời nhỏ giọng.
“Giặt quần áo mà lâu như vậy, cô muốn tôi chết đói à?!”
“Trong nhà hết gạo rồi…”
“Hết gạo thì đi mua chứ! Cái này mà cũng cần tôi phải nói sao, cô là heo à?!”
“Nhưng mà, tiền…”
“Tiền gì mà tiền? Tiền lại hết rồi? Tiền tôi đưa cho cô sao lại hết nhanh như vậy? Cô giấu tiền đúng không? Hay là cô đưa tiền cho thằng nào rồi?!”
“Tôi không có…”
“Còn dám cãi lại!”
Tiếp theo, bên trong vang lên tiếng thắt lưng quất vào da thịt và tiếng rên rỉ đau đớn.
“Tôi cho cô cãi lại! Tôi cho cô ăn sung mặc sướng, cô còn dám cãi lại tôi!”
Chát! Chát…
Tiếng da thịt nứt ra nghe mà sởn cả tóc gáy.
Phù Thiên Vũ không đành lòng nhìn, quay mặt đi chỗ khác.
“Tình huống này hai ngày trước tôi cũng đã thấy rồi, còn ra tay chém chết tên súc sinh đó, muốn giúp Bạch Đào Hoa, nhưng đáng tiếc, giết gã một lần, gã ta lại nhanh chóng sống lại, tiếp tục ngược đãi vợ.”
Bách Hiểu thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn trời dần tối: “Về nhà nghỉ trước đã.”
Phù Thiên Vũ hỏi: “Hai người ở nhà nghỉ nào? Tôi ở cùng hai người nhé, người đông thế mạnh, có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Bách Hiểu không từ chối, gặp nhau ở nơi quỷ quái này cũng coi như là một loại duyên phận.
Khi họ đến trước nhà nghỉ, Phù Thiên Vũ cười ha hả.
“Thì ra hai người ở cùng nhà nghỉ với tôi! Tôi ở tầng hai, hai người ở tầng mấy?”
“Thầy Trương ở tầng ba, tôi chưa đặt phòng.”
Bách Hiểu thuận miệng đáp, định đi tìm bà chủ đặt một phòng.
“Cô ở cùng phòng với tôi.”
Trương Hoài Chi vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
Có lẽ là nhận ra lời mình nói dễ gây hiểu lầm, anh ta lại bổ sung một câu: “Giám sát.”
Lý do chính đáng, Bách Hiểu cũng không có lý do gì để từ chối.
Phù Thiên Vũ lại không đồng ý: “Dù là đang trong quá trình kiểm tra, nhưng hai người, một nam một nữ ở chung một phòng cũng không ổn lắm? Hay là tôi cũng ở cùng phòng với hai người, được không? Có tôi ở đây, sự an toàn của Hiểu Hiểu cũng được đảm bảo hơn, đúng không? Em gái Hiểu Hiểu.”
Bách Hiểu: “Tiền phòng là thầy Trương trả, anh phải xin phép anh ấy mới được.”
Phù Thiên Vũ lập tức nhìn về phía Trương Hoài Chi.
Trương Hoài Chi lạnh lùng nói: “Anh quá ồn ào.”
“Nếu anh thấy ồn thì tôi có thể im lặng!”
Phù Thiên Vũ lập tức che miệng lại để thể hiện thành ý, chớp mắt cầu xin sự đồng ý của anh ta.
Nhưng đáng tiếc, Trương Hoài Chi không hề lay chuyển: “Không được.”
Phù Thiên Vũ: “Anh Trương, anh đừng keo kiệt như vậy! Tôi ở một mình rất cô đơn, hơn nữa ban đêm ở đây rất nguy hiểm, nếu tôi xảy ra chuyện gì, chắc chắn lương tâm của anh sẽ cắn rứt.”
“Không đâu.”
Trương Hoài Chi từ chối thẳng thừng, quay người đi lên lầu.
Phù Thiên Vũ không nản lòng, đuổi theo.
“Anh Trương, anh làm ơn đi mà! Tôi có thể chia tiền phòng với anh, hoặc tôi trả cũng được, cứ để tôi ở cùng phòng với hai người đi, tôi thật sự không muốn ở một mình nữa! Anh Trương, nếu anh không nói gì thì tôi coi như anh đồng ý nhé, anh Trương…”
“Câm miệng!”
Hai chữ ngắn gọn nhưng lại lộ rõ sự tức giận của người nói.
Bách Hiểu chậm rãi đi theo phía sau, nghe thấy hai chữ đó, cô nhướn mày.
Phù Thiên Vũ này vậy mà có thể khiến Trương Hoài Chi, người như robot kia xuất hiện cảm xúc dao động, cũng coi như là nhân tài.