Cô vừa nói xong, Tô Anh Hào đang bừng bừng lửa giận đột nhiên im bặt.
Văn phòng rơi vào im lặng chết chóc.
Từ Kiếm vô tình hóng được chuyện lớn, cảm thấy hơi ngượng ngùng, đợi một lúc lâu mà đầu dây bên kia vẫn không có động tĩnh gì, ông ấy đành cẩn thận lên tiếng.
“Anh Tô, anh có đồng ý cho em Bách thi vượt cấp không?”
Tô Anh Hào lạnh lùng nói: “Nó cũng không còn họ Tô nữa, nó muốn làm gì còn cần tôi đồng ý sao? Nó muốn đi tìm chết thì cứ để nó đi!”
Cuộc gọi bị ngắt, Từ Kiếm nhìn Bách Hiểu mặt không cảm xúc, trong lòng thầm than:
Đứa trẻ này trước đây ít nói, tính tình cũng yếu đuối, bị bạn học bắt nạt cũng không dám nói gì, hai ngày nay lại như biến thành người khác, trở nên tự tin, mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng quá tự tin chính là tự phụ, sẽ phải trả giá đắt.
Ông ấy đóng dấu lên đơn đăng ký thi vượt cấp, cất hồ sơ đi, nói với Bách Hiểu: “Thời gian và địa điểm thi cụ thể, sau khi sắp xếp xong sẽ thông báo cho em, em về đợi tin tức đi.”
“Làm phiền thầy rồi.” Bách Hiểu đứng dậy đi ra ngoài.
Không lâu sau, Bách Hiểu bước ra khỏi cổng trường, đụng mặt một người quen cũ.
“Ồ, đây không phải là nhị thiếu gia nhà họ Triệu sao? Mới một ngày không gặp, cậu trông có vẻ trải qua nhiều chuyện nhỉ!”
Lúc này, đầu Triệu Dương Ba quấn băng gạc, mặt cũng sưng vù, cánh tay cũng băng bó, đi lại còn khập khiễng, có thể thấy ngày hôm qua của cậu ta đã phong phú như thế nào.
“Tô Bách Hiểu!” Triệu Dương Ba tức giận chỉ vào mũi Bách Hiểu chất vấn: “Có phải cô giở trò quỷ không?!”
Hôm qua sau khi chia tay với cô, cậu ta liền gặp xui xẻo liên tục.
Đầu tiên là bị ngã đập đầu, băng bó vết thương xong, vừa ra khỏi bệnh viện lại bị người ta trùm bao tải lên đầu, lôi vào con hẻm nhỏ đánh cho một trận, đánh xong bọn họ liền bỏ chạy, xung quanh không có camera giám sát, bọn họ còn bịt mặt, cậu ta muốn bắt bọn họ lại trả thù cũng không được, cậu ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng cơn đau và tức giận quay lại bệnh viện.
Chưa hết, về đến nhà cậu ta nhận được điện thoại của nhân viên, nói rằng một nhà hàng của cậu ta xảy ra vụ ngộ độc thực phẩm tập thể, cậu ta phải mang theo một thân thương tích đến giải quyết, vất vả lắm mới dàn xếp xong mọi chuyện, tối còn bị cha già mắng cho một trận.
Sáng nay vừa ra khỏi nhà liền trúng thưởng - một bãi phân chim rơi trúng đầu cậu ta, dù đã gội đầu sạch sẽ nhưng cậu ta vẫn cảm thấy đầu mình có mùi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Triệu Dương Ba nhìn Bách Hiểu càng thêm hung ác.
Bách Hiểu chớp mắt vô tội: “Nhị thiếu gia Triệu, cậu có ý gì? Sao tôi nghe không hiểu gì hết vậy?”
“Cô còn dám giả vờ với tôi!” Triệu Dương Ba tức giận nói: “Chắc chắn là cô đã yểm bùa tôi!”
“Nhị thiếu gia Triệu, cậu đừng nói bừa, trường chúng ta có quy định rõ ràng là không được dùng huyền thuật hại người. Hơn nữa,“
Bách Hiểu nhíu mày, vẻ mặt ấm ức: “Tôi chỉ là một kẻ vừa mới vượt qua kỳ thi cấp D thôi, nếu tôi yểm bùa cậu, với thực lực cấp B của cậu, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra sao?”
Triệu Dương Ba nghe vậy, cũng thấy có lý, sau đó cậu ta nhíu mày: “Không đúng! Nếu cô không yểm bùa tôi, sao tôi lại đột nhiên xui xẻo như vậy?”
“Tôi đã nhắc nhở cậu rồi, người không giữ lời hứa ắt sẽ bị trời phạt,“ Bách Hiểu nhìn vết thương trên người cậu ta: “Đây chẳng phải là ứng nghiệm rồi sao?”
Triệu Dương Ba trừng mắt: “Tôi không giữ lời hứa chỗ nào? Rõ ràng là cô gian lận mới vượt qua kỳ thi…”
Tên đàn em bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đại ca, Tô Bách Hiểu không gian lận, thầy Từ đã công khai video thi của cô ấy, đúng là dựa vào thực lực của cô ấy…”
“Mày câm miệng!” Mặt Triệu Dương Ba lúc xanh lúc trắng, trừng mắt nhìn tên đàn em.
Nhìn sắc mặt biến đổi liên tục của cậu ta, khóe miệng Bách Hiểu nhếch lên, cô bước đi thong thả.
Khi đi ngang qua Triệu Dương Ba, cô nói với giọng điệu vui vẻ: “Nhị thiếu gia Triệu, vì sức khỏe của cậu, tôi khuyên cậu vẫn nên thực hiện lời hứa sớm đi, nếu không, với thân thể yếu ớt này của cậu, không biết còn chống đỡ được mấy ngày nữa.”
“Tô Bách Hiểu! Cô cứ đợi đấy!”
Bách Hiểu quay đầu cười: “Câu này lần trước cậu cũng đã nói rồi, lần sau nhớ đổi câu mới mẻ hơn nhé.”
Triệu Dương Ba tức giận dậm chân, nhưng lại quên mất chân mình đang bị thương, cái dậm chân này khiến vết thương càng thêm nặng, cậu ta lập tức kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Nghe tiếng kêu la và chửi rủa phía sau, Bách Hiểu lắc đầu thở dài: “Không thấy quan tài không đổ lệ.”
Nhưng cô lại hơi mong chờ lần gặp mặt tiếp theo.
Tối hôm đó, Bách Hiểu nhận được thông báo của trường, thời gian và địa điểm thi đã được xác định, thời gian thi là ngày mai.