“Bữa sáng đã làm xong rồi, vẫn còn nóng, Hiểu Hiểu, cô mau nếm thử tay nghề của tôi đi!” Diệp Hướng Dương nôn nóng nói.
Bách Hiểu dở khóc dở cười: “Anh đứng canh ở cửa phòng tôi bao lâu rồi?”
“Không lâu, không lâu, cô mau nếm thử đi!”
Bách Hiểu múc một thìa cháo thịt nạc bỏ vào miệng, vừa miệng, mềm mịn, cô giơ ngón tay cái với Diệp Hướng Dương: “Ngon lắm, xứng đáng là Diệp đại trù.”
Diệp Hướng Dương lập tức cười toe toét: “Cô thấy chưa, tôi không lừa cô chứ?”
Bách Hiểu không tiếc lời khen ngợi: “Diệp đại trù giỏi quá! Sau này ba bữa một ngày của tôi xin nhờ anh nhé.”
Diệp Hướng Dương ngẩng đầu kiêu hãnh: “Cứ giao cho tôi, đảm bảo một tháng sau cô sẽ béo trắng ra!”
“Vậy thì không cần.”
Sau bữa ăn, Bách Hiểu đeo balo lên: “Tôi đến trường đây.”
Cô định đến trường đăng ký thi vượt cấp, trong giới Thiên sư coi trọng cấp bậc này, vẫn nên nhanh chóng thăng cấp lên Thiên sư cao cấp thì mới có tiếng nói hơn.
****
Phòng Giáo Vụ học viện Thiên Sư.
“Em đổi họ rồi à?” Từ Kiếm nhìn sổ hộ khẩu, có hơi ngạc nhiên, khi nghe Bách Hiểu yêu cầu đổi tên trên học bạ, ông ấy còn tưởng cô chỉ đổi tên thôi, không ngờ lại đổi cả họ.
Nhà họ Tô là một trong bốn gia tộc huyền học lớn, vậy mà cô lại không cần họ này nữa? Hay là gia chủ nhà họ Tô thật sự đã đuổi cô ra khỏi nhà?
Bách Hiểu nhìn ra sự tò mò và dò xét trong mắt Từ Kiếm, cô không giải thích, chỉ gật đầu: “Vâng. Thầy Từ, ngoài việc thay đổi thông tin cá nhân, em còn muốn đăng ký thi vượt cấp.”
Từ Kiếm dừng tay gõ bàn phím, khuyên nhủ: “Em Tô, à không, em Bách, làm người làm việc gì cũng phải từng bước một, đừng quá tham vọng. Em vừa mới vượt qua kỳ thi cấp D, năm sau hãy chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi cấp C, chắc chắn năm sau em sẽ vượt qua kỳ thi cấp C thuận lợi.”
“Em muốn đăng ký thi cấp A.” Bách Hiểu lại khiến người ta kinh ngạc.
Thấy cô không nghe lời khuyên, Từ Kiếm rất đau đầu.
“Kỳ thi cấp A không đơn giản như em nghĩ đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, hơn nữa em lại thi vượt cấp, độ khó còn cao hơn cả kỳ thi cấp A bình thường, em chắc chắn muốn lãng phí cơ hội vượt cấp duy nhất vào đây sao?”
Bách Hiểu gật đầu, mỗi học sinh chỉ có một cơ hội vượt cấp, nếu không phải vì kỳ thi cấp cao nhất mà Học viện Thiên Sư có thể sắp xếp là cấp A, thì cô còn muốn vượt cấp cao hơn nữa.
Vẻ kiên định của cô khiến Từ Kiếm đành chịu thua, ông ấy lấy ra một tờ đơn đăng ký và một tờ cam kết miễn trừ trách nhiệm đưa cho cô.
“Điền xong thông tin, phải ấn vân tay vào chỗ ký tên.”
Nhìn Bách Hiểu nhanh chóng điền thông tin, ấn vân tay, Từ Kiếm đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Cha em cũng đồng ý cho em đăng ký thi cấp A sao?”
Bách Hiểu đưa hai tờ đơn đã điền xong cho ông ấy, mỉm cười: “Thầy Từ yên tâm, em đã đủ mười tám tuổi, có thể tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”
Từ Kiếm cười khổ: “Vậy là cha em không biết chuyện này đúng không?”
Chuyện liên quan đến sống chết như thế này, dù Bách Hiểu đã trưởng thành, ông ấy cũng nên hỏi ý kiến phụ huynh của cô mới đúng, vừa rồi lại quên mất, thật là tắc trách!
“Em đừng vội đi, để thầy gọi điện cho cha em.” Từ Kiếm vội vàng gọi Bách Hiểu đang định rời đi, vừa nói vừa gọi điện thoại cho Tô Anh Hào.
Bách Hiểu nhún vai, ngồi xuống lại.
Sau khi điện thoại được kết nối, Từ Kiếm nói vài câu khách sáo rồi mới vào vấn đề chính.
“Em Bách vừa mới đăng ký thi vượt cấp A, anh…”
“Nó muốn thi vượt cấp lên A?” Tô Anh Hào sắc mặt thay đổi: “Mới vừa vượt qua cấp D đã muốn một bước lên trời, thật là to gan!”
“Vậy ý của anh là?”
“Bảo nó lập tức quay về cho tôi!”
Tiếng gầm rú của Tô Anh Hào ở đầu dây bên kia gần như chấn động màng nhĩ, Bách Hiểu xoa xoa tai, thản nhiên nói: “Chẳng phải ngài đã nói, không cho tôi bước chân vào nhà họ Tô nữa sao?”
“Tô Bách Hiểu! Con…”
“Xin lỗi, cắt ngang một chút, ngài Tô, bây giờ tôi đã đổi tên, họ Bách tên Hiểu, không còn là người nhà họ Tô nữa.” Bách Hiểu lại ném thêm một quả bom.
Tô Anh Hào ném chiếc cốc trong tay xuống đất: “Đồ bất hiếu! Con muốn chọc cho cha tức chết phải không?”
“Nếu ngài có thể tức chết, thì mẹ tôi chắc chắn sẽ mỉm cười nơi chín suối.” Bách Hiểu mặt không cảm xúc.