Cao Tu Kiệt nhìn cô y tá, anh ta hơi trợn tròn mắt: Chẳng lẽ mình không phải đang nằm mơ sao? Hay là cả y tá cũng vào giấc mơ của mình rồi?
Đồng Hân bước lên phía trước, nắm lấy tay người yêu, cô ta nức nở nói: “Tu Kiệt, anh không phải đang nằm mơ, em đến thăm anh. Còn nữa, anh không có lỗi với em, là em không tốt, em không biết anh bị bệnh…”
Cao Tu Kiệt cảm nhận được xúc cảm trên tay, trong lòng vô cùng kinh ngạc: “Hân Hân, anh thật sự không phải đang nằm mơ sao?”
Đồng Hân lắc đầu: “Anh không nằm mơ, em thật sự đến thăm anh rồi, chỉ là bây giờ em đã trở thành vong hồn.”
Cao Tu Kiệt áy náy nói: “Anh xin lỗi, nếu không phải anh nhất quyết chia tay, thì em cũng sẽ không chết…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây