“Ông, đồ lừa đảo này nói cái gì…”
Khi hai người sắp cãi nhau, Bách Hiểu đứng dậy: “Tôi có thể cứu con trai bà.”
Bà Vương lập tức quay đầu lại, vẻ mặt khinh thường: “Cô? Lý đại sư là Thiên sư cấp A nổi tiếng mà còn không cứu được con trai tôi, cô chỉ là Thiên sư cấp D mà cũng dám nói khoác?”
Lý đại sư nhớ lại bộ dạng chật vật vừa rồi của mình đều bị cô nhóc này nhìn thấy hết, lập tức cũng không ưa cô, ông ta đứng về phía bà Vương, mỉa mai: “Người ta thường nói nghé con không sợ cọp, cô bé, tôi khuyên cô đừng thấy tiền mà sáng mắt, nếu không, có mạng kiếm được tiền nhưng lại không có mạng tiêu, tôi cấp A còn bị nội thương nặng như vậy, cô cấp D không chừng còn mất mạng đấy.”
“Không thử sao biết tôi không thành công?”
Bách Hiểu mỉm cười nhìn bà Vương: “Bà Vương, dù sao thất bại bà cũng không mất tiền, còn nếu thành công, con trai bà sẽ được cứu sống, đối với bà thế nào cũng có lợi, đúng không?”
Nghe cô nói vậy, bà Vương thấy cũng có lý: “Được rồi, cô muốn thử thì thử đi, nhưng nếu cô xảy ra chuyện gì như Lý đại sư nói, cô đừng đến tìm tôi đòi tiền.”
Bách Hiểu gật đầu: “Đương nhiên, nhưng nếu tôi chữa khỏi cho con trai bà, tiền công phải theo giá bà trả cho Lý đại sư.”
Bà Vương khịt mũi: “Khẩu khí cũng lớn thật đấy, nếu cô thật sự có bản lĩnh cứu con trai tôi, tôi sẽ trả cho cô năm mươi vạn, nhiều hơn hai mươi vạn so với Lý đại sư!”
Nụ cười trên mặt Bách Hiểu càng đậm hơn: “Được, đây là bà nói đấy.”
Cô quay sang nhìn Lý đại sư: “Lý đại sư, ông có muốn ở lại quan sát không? Biết đâu ông lại học hỏi được thêm gì đó.”
Câu này chẳng phải là câu ông ta vừa mới nói với cô sao?
Lý đại sư sa sầm mặt, hơi tức giận nói: “Tôi muốn xem cô nhóc này có bản lĩnh gì!” Nói xong, ông ta tìm một chiếc ghế trong phòng ngồi xuống.
Khán giả đã yên vị, Bách Hiểu mỉm cười bước đến bên giường, cô không có động tác hay biểu cảm gì đặc biệt, chỉ đặt tay lên đỉnh đầu cậu bé, lòng bàn tay hướng xuống, không lâu sau có vô số sợi chỉ đen bị rút ra, tạo thành một “cuộn len” khổng lồ.
Bách Hiểu cầm “cuộn len”, năm ngón tay siết chặt, “cuộn len” màu đen lập tức biến mất, trong lòng bàn tay chỉ còn lại một quả cầu ánh sáng, đó là mảnh vỡ tu vi mà cô rất quen thuộc.
Quả cầu ánh sáng tự động hóa thành năng lượng đi vào cơ thể cô, tu vi của cô lại tăng lên một chút.
Bách Hiểu thầm nghĩ: Xem ra mảnh vỡ tu vi không chỉ ở trên người ác quỷ.
Lý đại sư nhìn thấy Bách Hiểu loại bỏ tà khí trên người Vương Gia Văn, liền kinh ngạc đứng dậy, bước nhanh đến gần: “Cô bé, vừa rồi cô đã dùng phương pháp gì để trừ tà cho cậu bé vậy? Dễ dàng giải quyết như vậy, có phải cô mang theo pháp khí cao cấp nào không?”
Bách Hiểu nhún vai: “Làm gì có pháp khí nào, chỉ là tôi mạnh thôi.”
“Sao có thể như vậy?!” Lý đại sư trợn mắt, vẻ mặt không dám tin.
Bà Vương vẻ mặt khó hiểu đi tới: “Cô ấy trừ tà thành công rồi? Sao tôi không nhìn thấy gì cả?”
Trong mắt bà ta, Bách Hiểu chỉ đặt tay lên đầu con trai bà ta, sau đó nắm lấy không khí nâng lên, cuối cùng năm ngón tay siết chặt lại thành nắm đấm.
“Hai người cấu kết với nhau để lừa tiền à?” Bà Vương nghi ngờ nhìn Bách Hiểu và Lý đại sư.
Lý đại sư trừng mắt nhìn bà Vương: “Tôi, Lý Thắng tuy tham tiền, nhưng mấy chục năm nay cũng là dựa vào bản lĩnh mà sống, cần gì phải làm trò lừa đảo?! Bà không nhìn thấy là vì bà chưa mở Thiên Nhãn.”
Bà Vương còn muốn nói gì đó, Bách Hiểu vỗ vai cậu bé: “Đã tỉnh rồi thì nói gì đi.”
Mắt Vương Gia Văn vẫn vô hồn, giọng khàn khàn: “Chị, tại sao lại cứu tôi…” Trong giọng nói không có chút vui mừng nào khi được cứu.
“Thằng nhóc chết tiệt, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”
Bà Vương nghe thấy giọng nói của con trai thì rất vui, bà ta chạy đến bên giường, đẩy Bách Hiểu sang một bên, bắt đầu cằn nhằn con trai.
“Con bị sao vậy hả? Sao lại dính phải thứ dơ bẩn đó? Con có biết mẹ lo lắng cho con thế nào không? Đưa con đi khám bác sĩ nói không sao, lại tìm nhiều Thiên sư đến trừ tà cho con, tốn mấy chục vạn mới chữa khỏi cho con, sau này con phải ngoan ngoãn, đừng…”
Bà ta lải nhải không ngừng, Bách Hiểu thấy lại có vô số sợi chỉ đen từ miệng bà ta bay về phía cậu con trai, cô thở dài: “Bà Vương, phiền bà im lặng một chút được không?”