****
Vài phút sau, Bách Hiểu đứng trước một căn biệt thự, bấm vang chuông cửa.
Không lâu sau, tiếng nói từ loa intercom vang lên: “Ai đấy?”
(*) Intercom (thiết bị liên lạc), hay đàm thoại cửa (Doorphone) là một hệ thống liên lạc thoại độc lập để sử dụng trong một tòa nhà hoặc một khu vực nhỏ tại các tòa nhà. Nó là một thiết bị điện tử giao tiếp hai chiều có chứa mạch cho mục đích truyền và nhận âm thanh hoặc video.
Bách Hiểu giơ vòng tay Thiên sư về phía camera: “Tôi nhận nhiệm vụ trừ tà cho nhà anh/chị.”
Ngay sau đó, cổng lớn mở ra, một người phụ nữ trang điểm đậm, đeo đầy trang sức từ đầu đến chân bước ra.
Bà ta nhìn Bách Hiểu từ trên xuống dưới một lượt, nhíu mày: “Cô bao nhiêu tuổi? Cấp bậc Thiên sư là bao nhiêu?”
“Cấp D.”
“Cái gì? Mới cấp D?” Sắc mặt người phụ nữ lạnh lùng: “Cô về đi, bệnh của con trai tôi không phải là thứ mà một Thiên sư cấp D như cô có thể giải quyết được.”
“Bà Vương.”
Một giọng nói vang lên từ phía sau Bách Hiểu, cô quay đầu lại, người đến là một ông lão tóc bạc trắng, nhưng sắc mặt hồng hào, tinh thần minh mẫn.
Người phụ nữ họ Vương nhìn thấy ông lão, sắc mặt dịu đi rất nhiều, mỉm cười chào hỏi: “Ông chính là Lý đại sư phải không? Tôi đợi ông lâu lắm rồi, mời vào trong.”
Lý đại sư mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Bách Hiểu: “Vị này là?”
Bà Vương: “Chỉ là một Thiên sư cấp D thôi, chắc là nhận đơn của nhà tôi trên diễn đàn Thiên sư, tôi vừa mới từ chối rồi, ông không cần để ý đến cô ta.”
Lý đại sư lại cười ha hả nhìn Bách Hiểu: “Thì ra tiểu hữu là người cùng nghề, gặp nhau chính là có duyên, bà Vương, hay là để tiểu hữu này vào trong ngồi một lát? Những đứa trẻ này đang trong giai đoạn cần được rèn luyện, lát nữa tôi trừ tà cho cậu bé, vừa hay có thể để tiểu hữu quan sát, học hỏi thêm kinh nghiệm.”
“Nếu Lý đại sư đã nói vậy, vậy cô cũng vào trong đi.” Bà Vương nói với Bách Hiểu bằng giọng điệu bề trên, sau đó quay sang mời Lý đại sư vào nhà, không quan tâm Bách Hiểu có muốn ở lại hay không.
Bách Hiểu nhìn bóng lưng hai người đang trò chuyện vui vẻ, ngẩng đầu nhìn đám mây đen mang theo khí tức chẳng lành bao phủ trên căn biệt thự, suy nghĩ một chút rồi bước vào trong.
Đồ nội thất sang trọng, thảm trải sàn đắt tiền, cùng những món đồ trang trí tinh xảo, đẹp mắt, mọi thứ trong nhà đều thể hiện sự giàu có của chủ nhân.
“Lý đại sư, ông ngồi nghỉ một lát, tôi đi pha trà cho ông.” Bà Vương nhiệt tình nói.
Nhưng Lý đại sư lại nói: “Bệnh tình của cậu bé quan trọng hơn, chúng ta vẫn nên đi xem cậu bé trước! Trà có thể đợi sau khi chữa khỏi cho cậu bé rồi thưởng thức.”
“Đại sư nói đúng, vậy mời ông đi theo tôi.”
Bà Vương dẫn họ đến một căn phòng ở cuối tầng hai, chỉ vào cậu bé gầy gò, ánh mắt vô hồn nằm trên giường: “Đây là con trai cả của tôi, một tuần trước đột nhiên trở nên như vậy, đưa nó đi bệnh viện cũng vô ích, cũng đã tìm hai Thiên sư cấp B đến trừ tà, nhưng đều không có kết quả. Lý đại sư, bây giờ đành phải nhờ ông rồi.”
Lý đại sư bước tới, đưa tay lắc lắc trước mặt cậu bé, cậu bé không hề chớp mắt, giống như một con rối vô hồn.
“Xem ra là bị mất hồn, bà Vương cứ yên tâm, đây không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần tìm hồn của cậu bé về là được.”
Bà Vương vẻ mặt lo lắng: “Mấy Thiên sư trước cũng nói vậy, nhưng gọi hồn mãi mà không được…”
“Có lẽ là đạo hạnh của hai vị đạo hữu kia chưa đủ nên mới không thành công.” Lý đại sư nói: “Bà Vương, xin hãy viết tên và ngày tháng năm sinh của cậu bé cho tôi.”
Bà Vương đi đến tủ đầu giường, kéo ngăn kéo ra, lấy mảnh giấy đã chuẩn bị sẵn đưa cho Lý đại sư, sau đó đứng sang một bên chờ ông ta làm phép gọi hồn.
Còn Bách Hiểu cũng không khách khí, kéo ghế ngồi xuống bàn làm việc, bắt đầu quan sát học hỏi.
Lý đại sư lấy ra một lá bùa ném lên không trung, vung bút lông viết chú ngữ lên lá bùa đang bay lơ lửng, áo choàng bay phần phật, trông thật sự rất có phong thái của bậc đại sư.
“Đi!”
Theo tiếng hô của Lý đại sư, lá bùa mang theo linh lực rơi xuống trán cậu bé, Lý đại sư lẩm bẩm đọc chú ngữ, lá bùa phát ra ánh sáng trắng yếu ớt.
“Vương Gia Văn, hồn về, mau trở lại!”
Ánh sáng của lá bùa đột nhiên mạnh lên khiến người ta không mở mắt ra được, vài giây sau, ánh sáng biến mất.