Cố Ninh cảm thấy nếu là cô, cô ngược lại tình nguyện chính mình sống sờ sờ chết đói. Chẳng qua, không cần thiết cùng Anderson tranh luận vấn đề không có ý nghĩa này.
Cô lại lần nữa xác nhận: “Chúng ta xem như đã đạt thành hiệp nghị đúng không? Anh đưa chúng tôi an toàn đến thủ đô, chúng tôi sẽ trả đủ số lượng vật tư đã hứa hẹn cho các anh.”
“Đương nhiên.” Anderson nói: “Buổi tối hôm nay cô có thể yên tâm ngủ, ngủ một giấc dậy, chúng ta cũng đã tới cảng thủ đô.”
“Thuyền trưởng, cô gái kia đã nói cái gì với ngài vậy?” Chú lùn thấy Cố Ninh đã đi, vội vàng lại đây hỏi thăm tình báo.
Anderson nhìn bóng dáng Cố Ninh hơi hơi mỉm cười, sau đó ngậm thuốc ở trong miệng, chú lùn lập tức bật lửa đưa tới, một bàn tay che gió, một bàn tay đốt lửa, đốt điếu thuốc xong, Anderson hút một ngụm, phun ra một ngụm khói, lập tức đã bị gió biển thổi cho vô tung vô ảnh, hắn xoay người dựa vào lan can, trong ánh mắt màu xanh lục tràn đầy kiêng kị: “Anh thông tri những người khác, mấy người này không đơn giản, không thể động. Đưa bọn họ an toàn đến địa phương bọn họ muốn, số lượng vật tư kia của bọn họ cũng đủ cho chúng ta vượt qua một đoạn thời gian, nhóm người này không đơn giản, không cần chọc phải phiền toái.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây