Cô đi được vài bước, lại đột nhiên quay đầu tới, nói với đám người bên kia đang ấp úng không dám lên tiếng: “Ngượng ngùng, tôi thu hồi những lời phía trước tôi đã nói, vật tư gì đó, chúng tôi sẽ mang đi toàn bộ. Mời các vị tay làm hàm nhai đi.” Sau đó liền cùng Hạ Dữ đi lên lầu, lưu lại đám người trong phòng sắc mặt nháy mắt trắng bệch. Bọn họ đột nhiên oán hận tên Chu Trung Khải đã chết kia, nếu không phải hắn lòng tham không đáy, ít nhất bọn họ còn có một xe vật tư! Đám người lại hoàn toàn đã quên mất, nguyên nhân căn bản là do bọn họ duy trì nên Chu Trung Khải mới dám làm như thế.
Đối với với việc Cố Ninh, Trang Thần bọn họ chuẩn bị rời đi, Vương Phong vốn dĩ cũng không ngoài ý muốn, hắn ngoài ý muốn chính là Cố Ninh bọn họ chỉ có năm người rời đi.
Vương Phong kỳ quái hỏi: “Vậy những người khác thì sao?”
Dịch Thiếu Khanh nhún nhún vai nói: “Bọn họ thoạt nhìn hẳn là muốn ở lại chỗ này định cư.”
“Cái gì?” Sắc mặt Vương Phong khẽ biến: “Thời điểm các anh trả vật tư đã nói tốt, chỉ có một tuần......”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây