Sắc mặt Trương Tiểu Bạch trắng bệch, lại nghĩ đến vật tư trong không gian Cố Ninh, ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi: “Cố Ninh, dị năng không gian của cô thì sao? Cũng đã biến mất sao?”
Sắc mặt Cố Ninh tối tăm gật gật đầu.
Người liên đội 3 nghĩ đến vật tư trong không gian Cố Ninh, đều là vẻ mặt màu xanh lơ.
Anh Ba một chân nghiền nát tàn thuốc, sau đó ra vẻ nhẹ nhàng nói: “May mắn súng ống đạn dược của chúng ta đều ở ngoài, vật tư cũng đủ chúng ta chống đỡ một đoạn thời gian. Nói không chừng lúc ấy dị năng cũng đã khôi phục.”
Nhưng bọn họ cũng không có bởi vậy mà cảm thấy dễ chịu hơn một chút nào, không gian tuy rằng dùng tốt nhưng đều không quan trọng bằng dị năng chữa khỏi của Cố Ninh, tuy rằng trong đội ngày thường bị các vết thương lớn lớn bé bé không ngừng, cực ít khi nhờ Cố Ninh dùng dị năng chữa khỏi, nhưng dị năng chữa khỏi của Cố Ninh ở nơi đó giống như là cho bọn họ một tầng bảo hiểm, chỉ cần không chết ngay tại chỗ, dù chỉ còn lại một hơi cũng có thể sống lại. Nhưng hiện tại bảo hiểm này không còn, loại cảm giác này so với mất đi nhiều vật tư càng làm cho mọi người khó có thể tiếp thu hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây