Bà mai mang lễ vật rời đi, nhưng cả Thẩm gia vẫn thấp thỏm không yên, lo Triệu Nghị dẫn gia đinh đến cướp người. Sau khi bàn bạc, họ quyết định chỉ còn cách để nguyên thân nhanh chóng thành thân với vị hôn phu.
Nhưng khi đến nhà thông gia bàn chuyện, không những không định được ngày cưới, mà còn bị đối phương nhân cơ hội từ hôn.
Thì ra từ khi vị hôn phu của nguyên thân đỗ tú tài, nhà họ đã muốn hủy hôn, chỉ chưa tìm được cớ. Việc bị Triệu Nghị nhắm đến vừa hay thành lý do cho họ.
Bị Triệu Nghị để ý khiến nguyên thân hoảng loạn không yên, nay lại bị từ hôn, danh tiết bị hủy, đả kích kép khiến nàng như rơi xuống vực sâu.
Không còn cách nào, trốn đến nhà họ hàng cũng sợ Triệu Nghị tìm ra, ca ca và tẩu tử đành gói ghém hành lý, chuẩn bị lương khô, để nàng trốn vào núi.
Nguyên thân ẩn mình trong núi hai ngày.
Ban đêm núi lạnh lẽo, tiếng côn trùng thú dữ khiến nàng chỉ dám chợp mắt. Ban ngày một mình, lòng càng thêm thê lương, bi ai.
Tối tăm mịt mù.
Nguyên thân nghĩ đến cái chết.
Không lâu sau khi ý nghĩ ấy nảy sinh, nàng trượt chân ngã xuống sườn núi, đầu đập vào gốc cây, từ đó thoát khỏi cuộc đời không chút hy vọng và ánh sáng.
Thẩm Lệnh Nguyệt nhìn bóng mình trong nước, đại khái sắp xếp lại những thông tin này. Đầu không còn đau, nhưng thái dương giật thon thót dữ dội.
Người khác xuyên không thường làm quý nữ, tệ lắm cũng là thứ nữ trong nhà quyền quý, dù chịu chút ấm ức, cuộc sống vẫn sung túc. Còn nàng, lại hóa thành “Bạch Mao Nữ”.
Nghĩ đến đây, Thẩm Lệnh Nguyệt nhắm mắt, đưa tay xoa thái dương.
Xoa không biết bao lâu, nhịp tim dần bình ổn.
Nàng buông tay, hít sâu một hơi, mở mắt – thôi vậy, dù không phải số tốt, nhưng ít ra cũng nhặt được một mạng.
Nàng nhìn bóng mình trong nước, ngũ quan giống mình, nhưng khí chất và dáng vẻ hoàn toàn khác – vốn mạnh mẽ hiên ngang, nay thành nữ tử kiều diễm mảnh mai.
Bụng đột nhiên réo lên vì đói.
Nguyên thân tuy mang lương khô, nhưng hai ngày trên núi ăn rất ít. Thẩm Lệnh Nguyệt đói không chịu nổi, liền thu lại suy nghĩ, định quay về ăn chút gì trước.
Tạm thở phào, nàng đưa tay làm vỡ bóng mình trên mặt nước, vốc nước suối rửa sạch bụi bẩn trên mặt, tay và cổ.
Vì ngã từ núi xuống, tóc tai rối bời.
Nàng tháo búi tóc đã lỏng, dùng tay chải thẳng, buộc tạm rồi vắt qua vai, đứng dậy phủi đất trên người.
Dựa vào ký ức, Thẩm Lệnh Nguyệt men theo sườn núi đi lên, tìm lại ngôi miếu hoang nơi nguyên thân trú ngụ hai ngày qua.
Miếu nhỏ, từ lâu không ai cúng bái, bị bỏ hoang giữa núi sâu. Biển treo trên cửa mục nát loang lổ, lờ mờ thấy ba chữ “Sơn Thần Miếu”.
Thẩm Lệnh Nguyệt bước vào, đi thẳng đến bọc hành lý tìm thức ăn.
Trên đường về, nàng hái được hai quả dại. Lúc này, nàng lấy thêm hai chiếc bánh gạo từ bọc ra. Nguyên thân ăn ít, nhiêu đây cũng đủ no.
Ánh nắng chiếu xuống đỉnh đầu.
Nàng ngồi trên tảng đá ngoài miếu ăn uống.
Bánh gạo lạnh cứng, quả dại chẳng ngọt, nhưng lúc này không thể kén chọn.
Thẩm Lệnh Nguyệt ăn hết quả dại và bánh gạo, cuối cùng thấy dễ chịu hơn.
Không còn bị đói hành hạ, nàng mới có tâm trạng nghĩ tiếp về hoàn cảnh mình.
Vứt lõi quả dại đi, nàng tiện tay nhặt hai viên đá trơn nhẵn, xoay chậm trong tay, ánh mắt thẫn thờ nhìn xa, tập trung suy tư.
Đã nhặt được một mạng, dĩ nhiên phải nghĩ cách sống tiếp.
Với nàng lúc này, sinh tồn là vấn đề lớn nhất. Trước khi giải quyết được chuyện này, nàng không có tâm trí nghĩ gì khác, mà có nghĩ cũng vô ích.
Nàng bị ác bá Triệu Nghị ép trốn lên núi. Nếu xuống núi về nhà, với thân thể yếu ớt hiện tại, chắc chắn không thoát khỏi số phận bị hắn cưỡng đoạt.
Báo quan thì vô vọng.
Trưởng lão trong làng không ai dám đắc tội Triệu Nghị, quan lại huyện nha đều bị hắn ta mua chuộc. Ai đến kiện hắn ta, trước tiên bị đánh hai mươi trượng.
Ở chốn này, với bá tánh, chẳng có công đạo hay vương pháp.