Cấm Kỵ Sư

Chương 58: Bộ phận quỷ hồn cũng có thể buôn bán

Chương Trước Chương Tiếp

Lam Ninh cố gắng để suy nghĩ một chút:

- Tôi nhớ rằng đó là vào buổi tối của mùa hè năm ngoái, tôi đang ngồi một mình và nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cô ấy lặng lẽ tới gần tôi, cô ấy nói với tôi, cô ấy có thể giúp tôi...

Lam Ninh nói rằng lúc đó người kia mang một khăn che mặt màu đen bằng lụa, nàng không thấy rõ được khuôn mặt của người ta, chỉ biết đó là một cô gái trẻ, cô gái này nói với Lam Ninh, rất đồng tình với tao ngộ của nàng, cô ấy hiểu một chút thuật pháp, có thể mang Lam Ninh đi ra ngoài.

Nhưng cô gái này nói thuật pháp mà mình biết được không nhiều, cần mang từng phần của Lam Ninh ra ngoài theo từng đợt, nói cách khác, mỗi lần cô ấy chỉ có thể mang đi một phần, chờ sau khi đem hết bộ phận hồn phách của nàng đi ra ngoài, lại thi pháp đem hồn phách của nàng dung hợp lại thành một.

Lam Ninh nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn thấy giọng điệu chân thành của cô gái kia, hơn nữa nàng thực sự không muốn bị cầm tù mãi như vậy, vì vậy nên đã đáp ứng với cô gái kia, để cho cô ấy thử một chút.

Cứ như vậy, lần đầu cô gái lấy một chân của Lam Ninh đi ra ngoài, và nó thực sự đã thành công, Lam Ninh rất cao hứng, bởi vì sau khi cô gái đó rời đi, nàng vẫn có thể cảm ứng được một phần hồn phách kia của mình..

Sau vài ngày, lúc Lam Ninh đang ở trong hy vọng cùng với lo lắng, cô gái kia đã xuất hiện lần nữa, lần này, lại là một chân khác.

Lần này, Lam Ninh vẫn có thể cảm ứng được phần kia hồn phách của chính mình, nàng cảm thấy mình lần này có thể thực sự nhận được sự giúp đỡ.

Nhưng sau đó, qua một thời gian dài mà cô gái kia không tới nữa. Khoảng một tháng sau, Lam Ninh có chút lo lắng, nàng không biết rốt cuộc cô gái kia có nguyên nhân gì mà không đến đây, hay phải đi xa nhà? Hay là đi về nhà? Hay là... đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Loại suy đoán này, theo thời gian trôi qua càng ngày càng tăng dần. Mãi cho đến một ngày kia, Lam Ninh phát hiện, nàng đã không thể cảm ứng được một phần hồn phách thiếu hụt của mình.

Nàng bắt đầu hốt hoảng, mỗi ngày đều phải sống trong sự bất an cùng lo lắng, nàng đã từng bị bạn bè lừa gạt một lần, lẽ nào lần này nàng lại bị lừa nữa? Nàng bắt đầu cảm giác được không rõ ràng.

Nhưng nếu cô gái kia muốn lừa nàng, hại nàng, cần gì phải phiền phức như vậy? Cô ta đã có năng lực chia lìa hồn phách của Lam Ninh, vì sao không dứt khoát, trực tiếp dẫn nàng đi ra ngoài, bằng năng lực của cô ta, Lam Ninh cũng không thể có khả năng phản kháng.

Rốt cuộc, lúc Lam Ninh gần như muốn phát điên, cô gái kia lại xuất hiện lần nữa. Tuy nhiên, lần này Lam Ninh bắt đầu chất vấn cô gái kia, đã đưa bộ phận hồn phách của nàng đi nơi nào.

Không nghĩ tới, cô gái kia bắt đầu trở mặt, nói mình cực khổ muốn giúp Lam Ninh thoát thân, đã đi rất nhiều nơi, nhưng lại bị hiểu lầm, chuyện đến nước này, cô ta vẫn chưa đưa được Lam Ninh ra ngoài, nên quyết tâm không thể bỏ dở giữa chừng, nhất định phải đem hết bộ phận hồn phách của Lam Ninh đi ra ngoài, nếu như Lam Ninh không thành thật, sẽ đánh cho nàng hồn phi phách tán.

Lần này, Lam Ninh đáng thương, đã mất đi một con mắt.

Lần này, cô gái kia vì đề phòng Lam Ninh chạy trốn, ở bên trong phòng học để xuống một bùa chú trấn áp, rồi cô gái hung tợn nói với Lam Ninh, sau ba ngày, cô ta sẽ quay trở lại.

Lam Ninh gần như tuyệt vọng, nàng đã hoàn toàn hiểu rõ, cô gái này cũng không phải đang giúp nàng, mà đang từ từ tróc ra hồn phách của nàng, nhưng mục đích của cô gái này là gì, nàng lại không hề hay biết, nàng chỉ biết, cô gái này đang muốn làm hại nàng.

Nàng đã trải qua ba ngày trong nỗi tuyệt vọng, trong lòng nàng nghĩ, nếu như cô gái kia đến đây lần nữa, nàng nên để cho hồn phách của mình dần bị chia lìa, hay muốn liều mạng cùng cô ta.

Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua....

Đến ngày thứ ba, cô gái kia không hề xuất hiện, sang ngày thứ tư, vẫn không thấy xuất hiện.

Ngày thứ năm, ngày thứ sáu... Đã qua lâu lắm rồi, mà cô gái kia vẫn không xuất hiện ở bên trong phòng học này lần nào nữa, hung tợn đến để mang đi hồn phách của nàng.

Mỗi một ngày Lam Ninh đều phải sống trong bất an, nàng không biết, ngày nào là ngày kết thúc cuộc đời vĩnh hằng của mình, cảm giác này, cứ như đang đợi tử vong ghé thăm.

Nhưng một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, nàng tận mắt nhìn thấy hoa tuyết bay xuống trong sân trường, nhìn thấy đám sinh viên được nghỉ học, lại thấy được hoa nở khi mùa xuân về, mưa phùn như tơ, cô gái kia vẫn chưa hề xuất hiện.

Nàng cảm thấy rất hạnh phúc, cảm thấy nhất định cô gái kia đã buông tha cho nàng, tuy rằng mất đi một phần hồn phách, nhưng đối với nàng cũng không có ảnh hưởng quá lớn, nàng là quỷ hồn, bước đi không cần chân, xem đồ vật không cần mắt, dù cho chỉ còn một tia hồn phách, có một tia ý thức, cũng có thể sống sót.

Tuy nhiên, một vài tháng sau, ở mùa hè năm nay, hầu như đồng nhất thời gian với mùa hè năm trước, cô gái kia xuất hiện lần nữa.

Một ngày kia, ngay lúc Lam Ninh không hề có phòng bị gì, cô ta đến rồi, cũng không nói gì, mang đi cặp lỗ tai của Lam Ninh.

Lam Ninh lần nữa rơi vào trong tình cảnh đau đớn cùng tuyệt vọng, nàng buồn bã nghĩ, nên đến, thì sẽ phải đến, cô gái kia không hề bỏ qua cho nàng.

Trong hai tháng ngắn ngủi, Lam Ninh gần như mất đi ngũ quan của chính mình, chỉ còn sót lại một con mắt.

Trong phòng học vắng vẻ này, hầu như mỗi một thời gian trôi qua, đều sẽ xảy ra một lần chuyện bi thảm như thế, tuy nhiên, tất cả những thứ này, không có một ai biết, tất cả sinh viên vẫn như cũ buổi sáng đi học lớp thực hành, buổi tối vẫn lên tiết tự học như bình thường, âm thanh vẽ tranh sàn sạt bên căn phòng mỹ thuật sát vách vẫn quanh quẩn bên tai nàng mỗi ngày.

À, đúng rồi, tuy rằng nàng đã không còn lỗ tai, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng gì, bởi vì, nàng là quỷ.

Tuy nhiên, ngay hôm nay, nàng chợt phát hiện bên ngoài cánh cửa phòng học, có một người xé ra một góc và nhìn trộm vào bên trong.

Nàng cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì trong mấy năm qua, chưa hề có ai làm điều đó, đây là một phòng học bị quỷ ám, ai lại có lá gan lớn như vậy?

Vì vậy, nàng cũng kề sát gương mặt của mình qua khe hở trên cửa sổ, để có thể nhìn vào người đó, nàng cảm thấy được, có lẽ đây là một cơ hội trốn thoát cũng khó nói.

Không nghĩ tới người này lại bị nàng dọa hết hồn, nàng vốn muốn định cùng người này nói chuyện, nhưng nhân viên nhà trường lại chạy tới, sau một phen khiển trách, người đó đã bị đuổi đi.

Nàng không dám nói gì cả, buồn bã nghĩ trong lòng, chắc đây chính là số mệnh của mình, và người kia chỉ là một kẻ tò mò mà thôi.

Tuy nhiên, nàng không ngờ được, vào buổi tối, người này liền nhảy vào từ cửa sổ, xuất hiện ở bên trong phòng học.

Lam Ninh chậm rãi kể tới đây, liền ngừng lại, nàng nhìn thẳng vào tôi, trong mắt mang theo đau thương, mà chuyện kế tiếp, cũng không cần nàng phải nói thêm.

Tôi cau mày suy nghĩ suốt một lúc, câu chuyện này nghe có chút ly kỳ, cướp đoạt hồn phách của quỷ hồn, chuyện như vậy tôi đã từng được nghe nói, nhưng lấy từng bộ phận hồn phách của quỷ hồn, vẫn là lần đầu tiên nghe nói, chẳng lẽ con người hiện tại đã phát triển tới loại trình độ này rồi, buôn bán bộ phận cơ thể người đã không còn gì hiếm lạ, bắt đầu tới buôn bán bộ phận của quỷ hồn?

Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của nàng, tôi mở miệng nói với nàng:

- Bên trong câu chuyện của cô, cái tên mà cô cho rằng hắn tò mò chính là tôi, mà người xuất hiện khi nãy, chính là cô gái ở trong miệng của cô. Nhưng có một điều tôi không hiểu, lẽ nào cho đến tận bây giờ, cô vẫn không biết được người con gái đó tróc hồn phách cô ra rốt cuộc để làm cái gì? Thực sự tôi không thể nghĩ ra, chẳng lẽ nói hồn phách của cô có tác dụng gì khác sao?

Lam Ninh lắc đầu:

- Tôi không biết bất kỳ điều gì, ngay cả điều này tôi cũng không biết, hơn dù cho tôi có hỏi thăm, nàng cũng không chịu nói ra, hơn nửa lần này cô ấy trở lại, có chút hơi kỳ lạ.

- Kỳ lạ? Làm sao lại kỳ lạ?

- Từ xưa đến nay nàng chưa từng nói chuyện với tôi, dù cho tôi có nguyền rủa nàng, có chửi mắng nàng, nàng cũng không hề lên tiếng...

Tôi có chút kỳ quái, suy nghĩ một lúc, mới nhìn nàng nói:

- Cô có thể xác định được, nàng là người con gái năm xưa sao?

Tôi hỏi nàng như vậy là có lý do, bởi vì tôi nghĩ rằng, nếu đó đúng là cô gái lúc đầu trở lại, làm thế nào cũng có chút quen thuộc với Lam Ninh, có khả năng sẽ nói nhiều hơn vài câu nói, dù cho đó là chế nhạo, trào phúng, nhưng làm sao dưới tình huống bị Lam Ninh nguyền rủa cùng chửi mắng, tại sao cô ta lại không nói tiếng nào?

Lẽ nào cô ta biến thành người câm?

Lam Ninh sửng sốt một chút, mới nói:

- Chắc hẳn là cùng một người, tôi, tôi cũng chưa nghĩ về vấn đề này....

Tôi hỏi:

- Vậy cô có hỏi nàng hay không, tại sao hơn nửa năm nay nàng lại không xuất hiện?

Lam Ninh gật đầu nói:

- Tôi có hỏi, tôi hỏi nàng rất nhiều vấn đề, nhưng nàng không chịu nói với tôi một lời nào, nhưng tôi nhìn vào dáng dấp của nàng, hẳn là người con gái đó.

Ta nhún nhún vai nói:

- Vậy cũng không hẳn, cô đã có nói rồi, nàng luôn luôn che mặt bằng mộ tấm khăn lụa màu đen, cô đâu biết nàng trông như thế nào.

Lam Ninh đột nhiên nói:

- Không đúng, ta nhớ rồi, lần này nàng không phải mang khăn đen che mặt, nàng, nàng thay đổi trang phục, nhưng tôi vẫn không chú ý đến...

Tôi không còn gì để nói, Lam Ninh thật sự bị đản trí đến mức này, xem ra khi xưa nàng là một cô gái ngốc và rất ngây thơ, nếu không cũng sẽ không bị lừa gạt tới hai lần.

Tôi thúc giục:

- Rốt cuộc người kia mang trang phục gì, cô mau nói cho tôi biết.

Lam Ninh suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nàng, nàng đeo một chiếc khẩu trang lớn....

-

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)