Tôi bất ngờ quay đầu lại, chỉ thấy có một bóng người đang ở phía sau, nhưng đã bị màn sương trắng khiến hình ảnh trở nên mông lung. Tuy nhiên, vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được, người đó cực kỳ giống vị Thiên Hồ phu nhân ngồi xếp bằng trên mặt đất khi nãy, hình như còn đang mở to mắt nhìn tôi, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên.
Khoảnh khắc này giống như là một giấc mơ, không quá rõ ràng, đầu tôi cũng trở nên mơ mơ màng màng, tôi dùng sức lắc đầu, muốn làm cho bản thân mình tỉnh táo một chút. Sau đó, tôi giương mắt lên nhìn lại, trong màn sương trắng kia đã không còn bóng người nào nữa.
Tôi khẽ giật mình, vừa định nhìn kỹ lại thì trước mắt lại xuất hiện một màn sương trắng lượn lờ, trong chớp mắt cảnh vật liên tiếp biến đổi, nhìn lại lần nữa, thì đã về lại thạch thất vừa rồi.
“Khi nãy, ngươi cũng nhìn thấy rồi đi?”
Nam Cung Phi Yến bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tôi, khẽ mỉm cười nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây