Tôi đoán đây là “phi vụ” điên rồ nhất, ngẫu hứng nhất và mạo hiểm nhất trong cuộc đời tôi và cũng là một sự kiện kỳ quái nhất.
Ngồi máy bay từ thành phố Bình Sơn đến sơn trại phía Nam Tân Cương mà Dương Thần đã nhắc đến phải mất hơn ba tiếng đồng hồ, kết quả là tôi đã cưỡi Giải Trĩ bay lên trời như thế này đây. Cũng may là tôi cố tình mặc thêm vài bộ quần áo, nhưng vẫn bị cái lạnh thấu xương xuyên qua da thịt, tay chân đều tê cứng, nếu không vận công chống đỡ thì có lẽ tôi đã chết cóng nửa đường rồi.
May mắn hiện tại là ban đêm. Bọn tôi không cần bay quá cao, tôi ngồi trên lưng Giải Trĩ thần quân, bay lên bầu trời, lả lướt dưới mặt đất. Nhìn thấy các thành phố đều rực rỡ ánh đèn màu, nhưng khi trên mảnh đất mênh mông vô tận, các thành phố đó lại nhỏ bé như những ngôi làng, thôn xóm.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt cảm nhận được cảm giác như đang bay trong cuốn sách cổ, không hiểu sao lại nhớ đến Harry Potter, có điều tôi hiện tại “nhỉnh” hơn cậu ấy, cậu ấy cưỡi chổi, còn tôi cưỡi thần thú.
Thành phố, làng mạc, núi đồi, rừng rậm, đồng bằng, sông ngòi…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây