Thường Khánh cho rằng muốn nói lên gốc rễ thì phải bắt đầu từ hai trăm năm trước. Lúc đó, gia đình hắn tránh tai họa trong hang, vốn không có tai nạn xảy ra, cũng chưa từng làm hại ai, suốt ngày dè dặt lo lắng, cẩn trọng đề phòng.
Hai trăm năm trước, đạo hạnh của Thường Khánh mới hơn hai trăm năm, thậm chí còn chưa thể biến thành người, ngày ngày vô ưu vô lự chơi đùa trong động, tuy rằng không thể tùy ý ra ngoài, nhưng có cha và anh trai chăm sóc, ngày tháng qua đi cũng vô cùng thoải mái.
Chỉ là về sau có một ngày nọ, một thầy phong thủy gì đó ăn no rửng mỡ lại chạy đến kiếm chuyện, hơn nữa còn bày binh bố trận ngoài hang động, la hét phản đối vì dân trừ hại, thay trời hành đạo.
Vào thời điểm ấy, ngay từ đầu, những người trong bộ tộc của Thường Khánh không hề biết chuyện gì đang xảy ra, họ chỉ nghe thấy thiên lôi đánh đùng đùng, kinh thiên động địa tưởng là thiên kiếp sắp tới, nhất thời hoảng loạn, bèn rời khỏi hang động ẩn núp chạy ra ngoài, nhưng chỉ khi đi ra ngoài mới phát hiện thì ra là một lão già thối tha đang thi triển thiên lôi pháp. Ngay lúc đó vì quá tức giận nên người người trong nhà đều đồng loạt ra tay, đánh lão già một trận nhừ tử làm lão vắt giò lên cổ mà chạy, bên cạnh đó còn thu giữ một tấm gương thi triển thiên lôi pháp của hắn.
Rắn tộc đánh nhau với con người theo một cách kỳ diệu nào đó lại vô tình có được một bảo bối, không khỏi mừng rỡ. Ngay sau đó cha của Thường Khánh liền đưa người trong tộc mình trở về hang động. Sau khi mày mò tìm hiểu một phen thì khám phá ra được, bảo vật này rất có khả năng là kỳ bảo thượng cổ, Gương Luân Hồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây