Ngày tháng nhanh chóng trôi qua, khu đất hoang xung quanh cũng dần trở thành những thửa ruộng xanh mơn mởn, nhìn từ khung cửa sổ của trường học có thể nhìn thấy rất nhiều người đang bận rộn trên cánh đồng.
Loại cảm giác này thật sự rất là thân thuộc, làm tôi nhớ đến cảnh ở quê nhà, trong thời gian này, tôi cảm thấy tinh thần mình vô cùng sung sức, cảnh giới của tôi so với trước đã được thăng cấp lên rất nhiều, nhưng tôi vẫn dậm chân ở tầng cảnh giới thứ hai, cũng chẳng lĩnh ngộ được thứ gì mới. Tôi thường tự nghĩ, trong cấm pháp cấp hai này, chữ đầu tiên là “Sát” và chữ thứ hai là “Diệt”. Vậy chữ thứ ba sẽ là gì nhỉ?
Ngẫm đi ngẫm lại tôi cũng không thể tưởng tượng nổi, cấp thứ hai cũng đã vừa Sát vừa Diệt rồi, cấp thứ ba của cấm pháp này có thể lợi hại đến mức nào?
Trong khoảng thời gian này, Nam Cung Phi Yến đã hoàn toàn mất tăm, tôi cố gắng liên lạc nhưng số điện thoại di động của chị ấy luôn trong tình trạng tắt máy, lòng tôi có chút buồn bực, âm thầm chú ý nữ phó hiệu trưởng của chúng tôi, nhưng sau khi hỏi thăm một lượt thì tôi mới biết người ta xin nghỉ phép rồi và đã lâu không đi làm.
Có vẻ như sắp có một động thái lớn, nhưng tôi lại không biết gì cả, tôi bực dọc cả mấy ngày, cuối cùng không nhịn được nữa mà tìm ngay một chiếc xe, đến Nam Sơn Hồ Cốc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây