Rốt cuộc tôi cũng gặp được Dương lão tiên sinh lần nữa, nhưng lần này lại nhìn nhau qua một mặt gương nho nhỏ, giọng nói và dáng điệu nụ cười của ông ấy vẫn như cũ, nhưng lại thiên nhân vĩnh cách, âm dương cách biệt.
Lúc này trên người Dương lão tiên sinh giống như đang mặc một cái áo choàng màu đen, trên gương có một tầng sương mù nhàn nhạt như có như không, nhìn không rõ lắm, nhưng mà cũng có thể nhìn thấy rõ mặt ông ấy, còn có, trên đầu của ông ấy đội một cái mũ cao quái lạ, trên mặt cười như không cười, mặt mày hiền lành nhìn chúng tôi.
Dương Thần đã kích động đến mức nói không nên lời, cứ nhìn chằm chằm Dương lão tiên sinh trong gương, biểu tình trên mặt không biết là đang khóc hay là đang cười, A Cửu ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, nhắc nhở một câu.
- Nắm chặt thời gian.
Tôi vội phục hồi tinh thần lại, tiến lên cung kính hành lễ, nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây