Lúc tôi tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là hừng sáng rồi, tôi vội vàng đứng dậy, chỉ thấy Dương Thần cùng ông nội cậu ta đều ngồi ở trên ghế, thấy tôi tỉnh lại, Dương Thần bận bịu chạy tới, hỏi han tôi cảm thấy như thế nào.
Cảm thấy như thế nào? Tôi nhảy xuống giường, thử cảm giác một chút, tựa hồ cũng không tệ lắm, tinh thần khôi phục không ít, trên người cũng có khí lực, nhìn lại Dương Thần, cũng không có dáng vẻ như vừa xảy ra chuyện, rất hiển nhiên, khoảng thời gian tôi hôn mê này, cậu ta đã biết chuyện sau đó.
Tôi bỗng nhiên rất là cảm khái, giằng co một đêm này, cuối cùng không uổng phí khí lực, giữ được Thiên Thư Lỗ Ban, kính bạc Thiệu Bồi Nhất tìm cũng đoạt về được rồi, nhưng mà Dương lão tiên sinh vẫn hai chân tàn tật, sợ rằng từ đây về sau cũng không cách nào đứng lên được nữa.
Dương lão tiên sinh nhàn nhạt nói:
- Cổ nhân đạo, họa hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục, tô mặc dù mất đi hai chân, cậu cũng không cần suy nghĩ nhiều, nếu không phải như vậy, sợ rằng hôm nay không những Thiên Thư Lỗ Ban không giữ nổi, ngay cả hai nhà chúng ta, cũng chưa chắc có thể giữ được mạng, cái người gọi là Y Thắng đó, lai lịch không nhỏ, thế lực sau lưng cậu ta sợ là không phải chuyện đùa, tối hôm qua nếu như thêm mấy người nữa tới, chúng ta căn bản chống cự không được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây