Dương lão tiên sinh im lặng hồi lâu, mới nhẹ nhàng run rẩy nói:
- Tôi vốn là muốn chờ sau khi tôi chết, bí mật quyển sách này, sẽ theo tôi cùng nhau hóa thành tro bụi, vào thời điểm đó, thế gian cũng sẽ không tồn tại Thiên thư Lỗ Ban, cũng sẽ không có thứ mang đến thống khổ, nhưng tôi mới vừa rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, là tôi nghĩ lầm rồi, là tôi quá ích kỷ. Thiên thư Lỗ Ban là tinh hoa văn hóa Trung Hoa cổ xưa, tuyệt không thể ở trong tay tôi thất truyền, coi như tôi không phải người Dương gia, cũng có thể là người Hàn gia, người Lý gia, chỉ cần là người tốt là được, tóm lại, một, không thể thất truyền, hai, không thể rơi vào tay người xấu, cái này là đủ rồi.
Dương Thần mặt đầy nước mắt, nhưng không nói lời nào, xoay người xông ra ngoài, ở trong ngăn kéo lục ra một cái áo sơ mi trắng, dùng răng cắn, xé thành mảnh, muốn băng bó vết thương cho Dương lão tiên sinh, nhưng vết thương kia quả thực quá lớn, căn bản không cách nào băng bó, áo sơ mi trắng rất nhanh liền bị máu tươi thấm ướt. Cậu ấy xanh mặt, lại đi tìm một đống quần áo, liều mạng chặn vết thương kia, ngay cả tay cũng khẽ run, nước mắt thành dòng chảy xuống.
Tôi ở bên cạnh cũng vô cùng cuống cuồng, trước tiên chỉ có thể an ủi ông lão tạm thời khoan nói lời gì, không nên khích động, nhưng không nghĩ ra được mình có thể giúp được gì, trong lòng không khỏi thầm hận mình vô dụng, nhớ năm đó ông nội trị thương cho người khác, so với cái này nghiêm trọng hơn rất nhiều cũng có thể chữa, nhưng mà bây giờ tôi lại thúc thủ vô sách, vắt hết óc suy nghĩ, thế nhưng nội dung ghi chép trong ghi chú cấm kỵ, cùng cái này cũng không có nửa điểm tương quan, suy nghĩ một chút, tôi dứt khoát muốn tìm điện thoại gọi cho 120.
Ngay tại thời điểm tôi bận rộn đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm người giúp, Dương lão tiên sinh bỗng nhiên nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây