Tôi nhìn giữa không trung nơi Giải Trĩ cùng Cùng Kỳ biến mất, trong lòng lạnh lẽo.
Thật vất vả mới gặp được cơ hội, thật vất vả mới chế trụ được Cùng Kỳ, vậy mà tự nhiên canh ngay lúc chúng tôi lơ đãng thì chạy đi mất.
Tôi quay đầu lại nhìn xem đỉnh núi trống rỗng này, nhìn lại Nam Cung Phi Yến, vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng cũng nhìn tôi, trên mặt lại là ý cười.
Tôi không khỏi tức giận, đến lúc này rồi nàng còn có thể cười được nữa, chắc không tim không phổi hả?
- Em nói chị cười cái gì nha, lúc này Cùng Kỳ chạy, xem như em uổng phí công sức rồi, mau mau phụ một tay mang em đi xuống núi, để em nghĩ biện pháp khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây