Trong giấc mộng, sau khi nàng chết, hồn phách rời khỏi thân thể trôi lơ lửng trên không, nhìn thấy vị tướng quân mặc giáp trụ, ngược gió tuyết bước về phía nàng. Sau khi phát hiện nàng đã tắt thở, hắn im lặng đứng hồi lâu mới nhận lấy nàng từ trên lưng đại tẩu.
Hắn nói, “Nàng ấy bị liên lụy vì ta, là ta có lỗi với nàng ấy.”
“Vụ án năm xưa của Chử gia đã sáng tỏ, chắc nàng ấy cũng không muốn dính dáng gì đến Cảnh gia nữa, ta đã cho Cảnh Thời Khanh ký vào hưu thư rồi.”
Hắn còn nói, “Một phần chuyện năm xưa là do ta mà ra, ta nên chịu trách nhiệm. Giờ ta đã tự lập môn hộ, trong phủ vừa vặn thiếu một vị chủ mẫu, ta sẽ dùng lễ nghi của chính thê nghênh đón Cẩm Dao quận chúa vào phủ, mang họ của ta, hưởng hương hỏa đời sau của Ngụy Ngọc ta.”
Sau đó, cảm giác của nàng không còn rõ ràng nữa, chỉ mơ hồ biết được Ngụy Ngọc đã mua một khu mộ địa rất lớn, xây cho nàng một ngôi mộ rất đẹp. Ngày nàng hạ táng, có rất nhiều người đến đưa tiễn, đứng sau Ngụy Ngọc là ba đứa con hắn vừa nhận nuôi, ngoài bốn cha con bọn họ, những người khác nàng đều không nhìn rõ.
Ngụy Ngọc bảo ba đứa trẻ trước mặt mọi người thề rằng, phải đời đời kiếp kiếp tế bái nàng, để mộ nàng hương hỏa không dứt.
Nàng cố gắng đến gần, muốn nhìn rõ hơn, nhưng đột nhiên bị một lực kéo ra, tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
Chử Du khép mi mắt, nhìn mười ngón tay thon dài trắng nõn của mình.
Trong cơn ác mộng này, Ngụy Ngọc là người cứu rỗi nàng, là ân nhân của nàng.
Nhưng trong hiện thực, bọn họ lại không hề có bất kỳ quan hệ nào.
Nàng chỉ biết vị thế tử của Thuận Nghĩa hầu phủ được nuôi dưỡng ở Hoắc gia ở Quảng Lăng, đầu năm nay mới trở về Trường An.
Đây vẫn là tTam ca ca nói cho nàng biết.
Tam ca ca nói, một núi không thể có hai hổ, thành Trường An có một tên công tử bột là đủ rồi, tuy Ngụy Ngọc kia có chút bản lĩnh, nhưng nếu không quy phục hắn, chính là đối địch với hắn.
Chử Du hiểu, trong mộng Ngụy Ngọc đối xử với nàng như vậy, đều là vì cảm thấy có lỗi với nàng.
Có người trong phủ Thuận Nghĩa Hầu không muốn hắn tham gia thi đình, liền hủy hoại hắn trong yến tiệc thưởng hoa, vừa lúc Cảnh Thời Khanh muốn đổi tân phu nhân, mấy bên cùng chung ý kiến, mới bày ra âm mưu đó.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, vậy nên, bọn họ có thể coi là bạn bè đúng không?
Vậy nhờ hắn giúp đỡ, hẳn là cũng được chứ?
Chử Du chớp mắt không tự nhiên, tuy lý do này quá gượng ép, nhưng nếu cơn ác mộng đó thật sự là lời cảnh báo cho nàng thì sao?
Nếu mọi chuyện trong mộng là thật, bọn họ chính là cùng chung chiến tuyến.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Chử Du đưa ra một quyết định rất táo bạo, “Vãn Đông, đi mời Nhị ca ca và Tam ca ca đến đây.”
Vãn Đông buông công việc trong tay xuống, vừa định đáp lại, lại nghe Chử Du nói, “Mời Tam ca ca đến trước, rồi mới đi mời Nhị ca ca.”
Trong lòng Vãn Đông có chút khó hiểu, cô nương gặp hai vị công tử, sao còn phải mời riêng ra vậy.
Nhưng cô cũng không hỏi nhiều, lập tức ra khỏi cửa đi đến sân của nhị phòng.
-
“Ngày hôm đó, cô nương thật sự không gặp ai sao?” Vệ thị cho lui nha hoàn trong phòng, lại hỏi Tào ma ma.
Tào ma ma ngay khi về phủ đã báo cáo với Vệ thị về mọi chuyện xảy ra ở Minh Hương lâu.
Lúc đó, dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào, Chử Du lo lắng cho Bích Hạmvừa xuống lầu, liền bảo Tào ma ma đi xem, khi Tào ma ma xuống lầu, vị công tử say rượu gây rối đã bị người ta đưa đi, bà liền đi gọi Bích Hạmđịnh quay về phòng riêng, đúng lúc hai người chuẩn bị lên lầu, Chử Du đột nhiên xuống lầu, xông thẳng vào cơn mưa lớn.
Tốc độ của nàng quá nhanh, Tào ma ma không kịp ngăn cản.
Lúc đó Tào ma ma đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng vì danh tiếng của cô nương nên không nói ra, vội vàng đưa Chử Du về phủ.
Trên đường bà cũng đã hỏi Chử Du, có chuyện gì xảy ra vậy, nhưng Chử Du vẫn luôn không trả lời bà.
Về phủ không lâu, Chử Du bắt đầu sốt.
Bị hỏi lại chuyện ngày hôm đó, Tào ma ma vẫn tường tận báo cáo lại một lần nữa.
Vệ thị cau mày, một lúc lâu sau mới nói, “Có phải khi A Du ở một mình trong phòng đã gặp ai không?”
Tào ma ma kiên quyết lắc đầu, “Không có.”
“Tuy nô tỳ nghe theo lời cô nương xuống lầu, nhưng vẫn luôn chú ý đến động tĩnh trong phòng riêng, không có ai vào đó cả.”
“Vậy thì kỳ lạ thật.” Vệ thị thở dài, “Chẳng lẽ Thẩm viện phán chẩn đoán sai mạch rồi sao.”
Y thuật của Thẩm viện phán mọi người đều thấy rõ, tự nhiên không thể nào chẩn đoán sai mạch.
Hơn nữa ngày A Du tỉnh lại, bà cũng mơ hồ nhận thấy có gì đó không đúng.
Trước đây, đôi mắt đứa trẻ này luôn vô tư thoải mái, nhưng hôm đó, bà luôn cảm thấy trong mắt A Du mang theo nhiều ưu thương và bi ai.
“Đều là lỗi của nô tỳ, hôm đó không nên để cô nương một mình.”
Tào ma ma tự trách.
“Thôi được rồi, tính A Du ta biết rõ, nó coi trọng hai nha hoàn kia, kiểu gì cũng có cách làm bà đồng ý.”