Không thèm đếm xỉa đến thái độ không tốt của đối phương, Trần Vũ châm một điếu thuốc cho mình, vẫy tay ra hiệu cho Bát Hoang Diêu bước tới, sau đó ghé vào bên cạnh Nhân Vương, khẽ nhả mây mù: “Cậu có tin vào duyên phận không.”
“Ngươi có chuyện gì sao.” Nhân Vương mặt không biểu tình: “Nếu không có chuyện gì thì mời cút xa ra một chút.”
“Tôi cảm thấy hai người chúng ta chắc chắn là có duyên. Hắc, vừa mới đi lên không bao xa thì gặp được cậu. Đây có phải là duyên phận hay không?”
“Ta không có duyên với ngươi.”
“Hả?” Trần Vũ nghi ngờ nghiêng đầu: “Ta không phải đang nói chuyện với ngươi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây