Trần Tư Văn lại ngồi xuống, cúi đầu im lặng nửa ngày, giọng khàn khàn nói: “So với việc trở thành võ giả, chị càng quan tâm em hơn.”
Nghe vậy, Trần Vũ sửng sốt một chút, không biết nên nói như thế nào.
“Bất cứ chuyện gì khi đạt được chỗ tốt thì nhất định phải trả một cái giá tương ứng. Chị biết sự quý giá của loại thần dược này. Chị không hi vọng em vì chị mà tự chuốc lấy phiền phức.”
“... Chị nghĩ nhiều.”
“Em đã từng nói, trợ giúp, nhưng không thể hi sinh cuộc đời của chính mình. Bây giờ chị sẽ trả lại câu này cho em.” Trần Tư Văn đưa tay, vuốt ve khuôn mặt Trần Vũ: “Tiểu Vũ, tuyệt đối đừng làm gì vượt quá khả năng của mình.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây