“Nghĩ ra rồi.” Trần Vũ gật đầu: “Đối với danh hiệu Trạng Nguyên lần này, uhm… Tôi không có gì để nói.”
“Mẹ, mang con dao làm bếp của chúng ta ra đây.” Trên trán Trần Tư Văn tràn đầy gân xanh.
“Tốt tốt tốt! Em nói! Không phải là em không muốn nói!” Trần Vũ bất mãn: “Em cũng không có kinh nghiệm a, không biết nói thế nào.”
“Cậu. . . Cậu có thể tham khảo những Trạng Nguyên khác.” Người dẫn chương trình mỏi mệt: “Ví dụ như vì cái danh Trạng Nguyên này, mỗi ngày cậu phải rời giường mấy giờ, tu luyện mấy giờ, đã trải qua những gì…”
“Những Trạng Nguyên khác đều nói như vậy sao?” Trần Vũ nghi hoặc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây