“Không cần hẹn gặp lại.” Tam Thượng Du đi đến bên cạnh Trần Vũ và nói: “Tôi đi cùng cậu.”
Trần Vũ : “Một mình tôi có thể làm được.”
Tam Thượng Du thấy vậy liền trả lời : “Có lẽ tôi có thể giúp được anh.”
“Cô?” Trần Vũ gần như bật cười, nhìn từ trên xuống dưới đối phương, duỗi ngón tay gãi gãi gốc tai: “Cái này… Chị gái à, tôi không có điên… Không phải là tôi có ý kiến gì về cô hay ác ý gì cả. Tôi chỉ…”
“Tôi hiểu.” Tam Thượng Du gật đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây