Anh ta ôm mặt, cúi người, ngồi xổm xuống đất lẩm bẩm: “Chết nhiều dị năng giả như vậy, tôi biết ăn nói thế nào với cấp trên đây...”
Đang che mặt khóc lóc thảm thiết thì Vi Trúc từ ngoài bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này: “Ơ? Chuyện gì thế này? Sao lại còn khóc nữa?”
Cô ta ngồi xổm xuống, định bụng an ủi Nguyễn Chu Vi, không ngờ vai anh ta khẽ run lên, Vi Trúc khựng lại: “Ngu ngốc.”
Nguyễn Chu Vi cúi đầu không nhịn được cười, thấy cô ta đến, liền vỗ tay: “Chết tốt lắm, tôi lại có thêm cơ thể dị năng giả để làm thí nghiệm rồi, khiêng hết những người này vào phòng thí nghiệm cho tôi, lát nữa tôi sẽ đến giải phẫu...”
“Má ơi! Anh Chu có phải hơi quá đáng rồi không, chúng tôi còn chưa chết đâu, có phải anh đã sớm nhắm vào cơ thể chúng tôi, nóng lòng muốn lôi chúng tôi ra giải phẫu làm thí nghiệm rồi đúng không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây