Nhưng khi đến gần, cô có thể cảm nhận rõ ràng trái tim đang đập không ngừng trong lồng ngực được phục hồi của Hạ Xuyên Dã, cô hơi yên tâm, cô chậm rãi vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông: “... Ừ, anh nói là được.”
Giọng nói hơi nhỏ, lắp bắp không nghe rõ lắm nhưng thính lực của Hạ Xuyên Dã không cần nghe kỹ cũng có thể biết cô đã nói gì.
Đôi mắt người đàn ông tối lại, có chút vội vàng in lên đôi môi đỏ trước mặt.
———
Nói là một tiếng, lần đầu tiên Hạ Xuyên Dã mất kiểm soát và tự chủ về thời gian, đến khi anh mặc quần áo chỉnh tề đi ra khỏi lều thì đã mười hai giờ rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây