“Sao lại hỏi vậy?” Người đàn ông khẽ nhướng mày.
Thẩm Tế Sơ nói thẳng: “Nếu không, tại sao anh ấy vẫn chưa giết anh?”
Động tác bưng cà phê của Đan Địch Tư Hách khẽ dừng lại, rất nhanh sau đó đưa lên miệng, anh ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Nói như vậy là sao? Tôi không hiểu ý của Thẩm tiểu thư cho lắm.”
Thẩm Tế Sơ nuốt xuống một miếng rau: “Chờ đến lúc đó tôi hỏi Hạ Xuyên Dã là biết ngay thôi.”
Cô rất muốn trực tiếp nói với Đan Địch Tư Hách một câu: Bớt giả tạo đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây