Cô lo lắng tình hình trên mặt đất còn tệ hơn so với trên phi thuyền của Đan Yến, vì vậy, điều đầu tiên cô làm là gửi kết quả nghiên cứu của mình cho Nguyễn Chu Vi trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.
So với việc có thể liên lạc được với anh ta, nói cho anh ta biết tình cảnh của mình, thì việc này rõ ràng quan trọng hơn nhiều.
Tình hình của cô, Nguyễn Chu Vi chắc cũng đã biết được kha khá rồi, không cần thiết phải lãng phí thêm ba giây đồng hồ quý giá đó nữa.
Đan Địch Tư Hách bất đắc dĩ cong khóe môi: “Tôi biết rồi.”
Anh ta buông tay Thẩm Tế Sơ ra: “Không sao, dù cô không nói cho tôi biết cũng không sao, trời đã khuya rồi, quay về nghỉ ngơi đi, mong là ngày mai sẽ gặp lại cô.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây