Nói xong, cô quay đầu nhìn sang Vi Trúc: “Đưa tôi đến chỗ nhóm người tiếp theo.”
Vi Trúc xoay người đi ra ngoài: “Cứ tưởng cô sẽ bị bọn họ dọa sợ.”
Thẩm Tế Sơ hít một hơi qua lớp khẩu trang: “Coi thường con người, lại quên mất bản thân sinh ra cũng là con người.”
Nụ cười trên môi Vi Trúc cứng lại: “… Quả thực là vậy.”
Cô rời khỏi phòng bệnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây