Dáng vẻ âu Dương như tiểu nhân đắc ý, giống như thể hắn mới là Thánh tử của Thanh Vân thánh địa.
Đệ tử Đan phong vây xem ở cửa sơn môn càng ngày càng nhiều, cùng chung mối thù nhìn âu Dương trên phi kiếm, mà những tu sĩ ở những ngọn núi khác nghe nói Đan phong có chuyện náo nhiệt nên cũng nhao nhao ngự kiếm mà đến xem.
Dù sao bản chất của sinh linh cũng là ăn dưa!
Thân là tu sĩ Đại Thừa kỳ, Đan Nguyên Tử đương nhiên không tin chuyện ma quỷ từ miệng âu Dương, nhưng đang ở ngay trước mặt Thánh tử, Đan Nguyên Tử cũng có hơi nghi ngờ nhìn Trần Trường Sinh hỏi: “Thánh tử, rốt cuộc tên tiểu tử thúi này nói là thật sao?”
Đầu Trần Trường Sinh đổ đầy mồ hôi nhễ nhại, nhưng hai vai con rối của hắn bị bóp chặt sắp nát vụn, chỉ đành phải cười nói: “Sư thúc có chỗ không biết rồi, tàn dư Ma tộc âm hiểm xảo trá, nhiều người biết sẽ khiến hắn nghi ngờ cho nên ta chỉ có thể quyết định hạ sách này để nhờ sư huynh tới đây một chuyến, để mà nói, lần này có thể tiêu diệt tàn dư Ma tộc cũng là Đan phong có công đầu tiên!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây