“Huynh trưởng, giờ chúng ta trở về sao?” Lãnh Thanh Tùng nhìn âu Dương, mở miệng hỏi.
“Cơm trưa ở Thanh Vân tông khó ăn gần chết, chắc con rối của lão tam đã nấu cơm ở nhà rồi, quay về ăn đi!” âu Dương nghĩ một lát rồi nhìn thoáng qua Trần Trường Sinh, nói.
Người nọ thật thà cười, gật đầu.
Bạch Phi Vũ thì không còn tâm trạng, mở miệng đồng ý, từ khi mộ bị đào ra, những ký ức không muốn nhớ lại từ kiếp trước bắt đầu chiếu lại trong đầu mình như đèn dầu được thắp sáng.
Có cái tốt, cũng có cái xấu, nhưng cái tốt cực kì ít, đa số đều là chuyện khiến mình đau khổ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây